Trầm Dương lập tức ôm lấy Trầm Liễu, khẩn trương hỏi: "Bạn ấy ở đâu?"
"Ngồi ngay cầu thang." Trầm Liễu chỉ vào đầu cầu thang nói.
Trầm Dương phản xạ nhìn về phía đầu cầu thang, vẫn như tối qua, không thấy gì cả.
Anh quay đầu nhìn Hạ Nhược Hải, Hạ Nhược Hải nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị mình cũng không thấy.
"Tiểu Quân, cháu có thấy đứa bé ở cầu thang không?"
"Thấy không rõ?" Văn Tiểu Quân lắc đầu nói.
"Thấy không rõ?"
"Cháu chỉ thấy một cái bóng không rõ, ừ, cứ như..." Văn Tiểu Quân tựa hồ nghĩ không ra từ nào hình dung cho thoả đáng, nghĩ một hồi, mới nói: "Cứ như có sương mù, cho nên thấy không rõ."
Trầm Liễu nghi hoặc, "Sao sẽ vậy? Thấy rất rõ, bạn ấy còn cười với tôi."
Trầm Dương và Hạ Nhược Hải nhìn nhau.
Huyền Huyễn đã nói khô lâu có thể bảo vệ con trai, thế nhưng vì sao không tác dụng. Trầm Dương nói thầm.
"Cậu ấy không phải nói có việc thì tìm sao, chúng ta hiện tại có nên đi tìm không?" Hạ Nhược Hải nói.
Trầm Dương suy nghĩ một chút, hỏi con trai: "Bạn ấy đang làm gì?"
"Chỉ ngồi đó, hình như thấy con rất vui."
Trầm Dương sợ hãi, thấy con anh rất vui? Chẳng lẽ là vì tìm được kẻ chết thay?
"Cha." Trầm Liễu có chút chần chờ, "Bạn ấy hình như lại muốn con đi với bạn ấy."
Trái tim Trầm Dương nhất thời treo lên, vội hỏi: "Con nghe được bạn ấy nói?"
"Nghe không được, bất quá, miệng bạn ấy động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490767/quyen-5-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.