Nguyệt Vũ ôm Trầm Liễu kích động chạy về phòng làm việc, như hiến vật quý tới trước mặt Huyền Huyễn oa trên sô pha đọc sách, "Tiểu Nguyệt, cậu xem! Thằng bé này thật đẹp!"
Huyền Huyễn ôm Trầm Liễu lên đùi mình, cười hỏi "Con nhà ai? Cha mẹ nó đâu? Anh thế nào ôm con nhà người ta tới đây? Bắt cóc con nít?"
Trầm Liễu trừng mắt, nghĩ hôm nay thấy rất nhiều anh và chú, chỉ có trước mắt đẹp nhất, nụ cười rất ấm áp.
"Em là con Trầm gia, gọi Trầm Liễu, cha nghỉ ngơi ở phòng bệnh, anh này không bắt cóc em, cha đã đáp ứng."
Huyền Huyễn có chút kinh ngạc thông minh lanh lợi của Trầm Liễu, "Cha em bị bệnh?"
"Không, bất quá anh Hải nói cha phải giả bệnh, bằng không không thể chơi với em."
Huyền Huyễn không biết trải qua nghe không hiểu lời Trầm Liễu, vì vậy Nguyệt Vũ giản lược lặp lại một lần.
"Uổng anh làm bác sĩ, thằng bé còn bệnh, thế nào ôm tới đây?"
Nguyệt Vũ gãi đầu, hơi áy náy nói: "Chỉ nghĩ để cậu thấy nó, đã quên."
Trầm Liễu cau mũi, lẩm bẩm: "Em hết bệnh rồi."
Huyền Huyễn nở nụ cười, điểm mũi thằng bé, "Tiểu quỷ linh tinh, đã muốn đi chơi."
"Quỷ linh tinh?" Trầm Liễu lần đầu nghe có người gọi mình như vậy, "Có ý gì?"
"Là có chút giảo hoạt, có chút thông minh, ý đồ xấu nhiều."
Trầm Liễu lắc đầu, đắc ý nói: "Không đúng, em không phải tiểu quỷ linh tinh, anh Hải mới phải."
"Anh Hải là người lớn, không thể tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490743/quyen-5-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.