Tiêu Xuân Thu nhìn cây quạt hoa đào trong tay, có một bụng muốn hỏi, thế nhưng nhìn Thượng Quan Hiên thần tình ủ dột, lời đến mép nuốt xuống.
Tang Cúc hồn phi phách tán, chỉ còn cây quạt hoa đào, lúc Tiêu Xuân Thu rời đi, ma xui quỷ khiến mang theo.
Thượng Quan Hiên thở dài: "Lấy thứ này làm gì? Ném đi?"
Tiêu Xuân Thu nhét vào túi áo, lắc đầu, "Không được, đây là tiểu hồ ly đưa tôi."
Thượng Quan Hiên khiếp sợ nhìn Tiêu Xuân Thu, thất thanh hỏi: "Cậu nói gì?"
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc nhìn anh, "Cậu làm chi phản ứng lớn vậy?"
Thượng Quan Hiên một tay đỡ trán, thanh âm bất ổn nói: "Tôi thất thố. Cậu vừa nói cây quạt này là tiểu hồ ly đưa cậu, cậu lời này là ý gì?"
Tiêu Xuân Thu gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi mớ thấy một tiểu hồ ly, màu trắng, nó tặng tôi cây quạt hoa đào, giống như đúc cây của Tang Cúc, rất kỳ quái đúng không?"
Thượng Quan Hiên kinh ngạc nhìn, một lúc lâu lắc đầu, "Không."
"Được rồi, cậu thế nào biết Trần Vĩnh Nghiệp có cây quạt này?"
"Cẳng chân Trần Vĩnh Nghiệp bị người cắt một miếng da rất không bình thường, vì vậy tôi tìm người tra xét, biết mấy tháng trước công trường gã công tác đào ra một quan tài, thế nhưng trong quan tài không có thi thể, vì vậy tôi dẫn người đến nhà Trần Vĩnh Nghiệp, xem có thể tìm được gì không, kết quả tìm được cây quạt này."
Tiêu Xuân Thu bán tín bán nghi, "Cậu gần đây không phải ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490690/quyen-4-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.