Thượng Quan Hiên đỡ Tiêu Xuân Thu dậy, thấy vết máu trên mặt anh, ánh mắt nhất thời âm trầm, cả Tiêu Xuân thu cũng bị Thượng Quan Hiên doạ nhảy, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Hiên, nói đều quên.
Thượng Quan Hiên vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên mặt Tiêu Xuân Thu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi khiến cậu bị thương."
Tiêu Xuân Thu mặt đỏ bừng, nghĩ vết thương trên mặt tê dài, lắp bắp nói: "Nói, nói cái gì xin lỗi, cậu, cậu không phải tiên tri, làm sao biết chuyện gì sẽ xảy ra?"
Thượng Quan Hiên lắc đầu, thần sắc tràn đầy tự trách.
Anh lật giường lại, để Tiêu Xuân Thu ngồi trên đó, ôn nhu nói: "Chuyện còn lại để tôi xử lý."
Tiêu Xuân Thu chưa từ ôn nhu thình lình xảy đến của Thượng Quan Hiên hồi phục tinh thần, chỉ vô thức gật đầu.
Thượng Quan Hiên vươn tay sờ mặt Tiêu Xuân Thu, xoay người nhìn Tang Cúc cầm cánh tay cụt.
Anh từ túi áo lấy ra một cây quạt, ném cho Tang Cúc.
"Trả cho cô!"
Tang Cúc vứt cánh tay, tiếp lấy cây quạt Thượng Quan Hiên ném.
Cô mở ra xem, trong ánh mắt tro nguội lộ ra vui sướng, cô siết chặt cây quạt trên ngực, tự nói: "Của tôi, của tôi, rốt cuộc trở về, trở về."
Tiêu Xuân Thu trợn to mắt, giật mình nhìn cây quạt trong tay Tang Cúc.
Tiêu Xuân Thu nhận ra cây quạt này, mặt quạt tầng tầng hoa đào, sát cạnh còn có một đạo hồng tuyến, giống như đúc cây quạt tiểu hồ ly đưa mình trong mơ.
Tiêu Xuân Thu kinh nghi bất định nhìn Thượng Quan Hiên, cây quạt này Thượng Quan Hiên lấy đâu ra?
Tang Cúc bình tĩnh lại, nhìn Thượng Quan Hiên hỏi: "Cây quạt này là cậu lấy?"
Thượng Quan Hiên không trả lời, đáy mắt là thâm trầm đau đớn.
Năm đó anh là hồ ly ngậm về cây quạt nữ nhân kia ném, Tang Cúc hoá thành lệ quỷ giết nam nhân phản bội mình xong không tìm được cây quạt, đuổi theo khí tức tới Tiêu gia, cô vốn hận nam nhân phản bội thành thân với nữ nhân khác, thấy Tiêu gia giăng đèn kết hoa không khí vui mừng, triệt để mất đi tâm huyết, gặp người liền giết, Tiêu gia trên dưới mười mấy nhân khẩu một đêm bị cô hại chết.
Cảnh nam tử cả người đầy máu ngã xuống trước mặt là đau đớn vĩnh viễn của anh, máu nam tử nhuộm đỏ bộ lông tuyết trắng, anh mắt mở trừng trừng nhìn nam tử chết, mà bản thân bất lực, anh hận mình như vậy, nếu không phải anh ngậm cây quạt về, nam tử sẽ không chết, ca ca nam tử, người nhà nam tử cũng không chết, thảm kịch huyết tinh ấy đều do một tay anh tạo thành.
Anh hận Tang Cúc, nhưng càng hận mình, thống hận thâm nhập cốt tuỷ khó có thể xóa đi, cho dù trải qua mấy đời, vẫn như hôm qua, mỗi lần nhớ tới việc này, anh trắng đêm không ngủ, thống khổ không thôi.
Anh ở địa phủ thừa nhận đau khổ ba đời, mới cầu được Diêm Vương cho bọn họ đời này gặp lại, để anh bù đắp lỗi lầm.
"Nữ nhân kia ném cây quạt, tôi nhặt về, cho nên một nhà bọn họ là vô tội, cô giết sai người."
Tang Cúc giật mình, một giọt lệ bỗng nhiên chảy ra từ khoé mắt, vì nam nhân kia, cô giết rất nhiều người, đáng chết chỉ có nam nhân kia, thế nhưng cô giết rất nhiều người vô tội.
Cô mờ mịt nghĩ, hồi tưởng mình dưới lòng đất hắc ám vượt qua năm tháng đằng đẵng mà điên cuồng, cô không biết mình vì cái gì? Được lại là cái gì?
"Cây quạt này cậu lấy đâu ra? Khi đi ra, tôi không tìm được nó."
"Trần Vĩnh Nghiệp cầm đi."
Tang Cúc thất thần, "Là hắn cầm đi, hắn thuỷ chung tham lam như vậy."
Tang Cúc ngây người một hồi, ngẩng đầu đối Tiêu Xuân Thu nói: "Xin lỗi."
Tiêu Xuân Thu choáng váng, cô gái vì sao đột nhiên xin lỗi mình.
Tang Cúc không để ý Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, nhìn hắc ám ngoài cửa số xuất thần.
Cô đã không thể đầu thai làm người, thiên hạ to lớn, cô có thể đi đâu? Lẽ nào thực sự muốn đời đời chịu khổ ở luyện ngục?
Ánh mắt cô rơi vào thân kiếm trên tay Thượng Quan Hiên, bỗng nhiên có chủ ý.
Cô thắm thiết khẩn cầu: "Cậu có thể giết tôi sao? Tôi biết cậu có thể giết tôi?"
Thượng Quan Hiên trầm mặc.
Tang Cúc nhìn thoáng Tiêu Xuân Thu hồ nghi chuyển mắt giữa mình và Thượng Quan Hiên, dừng một chút, "Cậu coi như vì cậu ta báo thù, cũng là giúp tôi giải thoát, cầu cậu."
"Được." Thượng Quan Hiên đáp ứng.
Tiêu Xuân Thu trợn to mắt, nhìn Thượng Quan Hiên không chút lưu tình một kiếm đâm vào ngực Tang Cúc.
Tang Cúc nhắm mắt lại, lưỡi đao sắc bén xuyên qua thân thể, cô không cảm thấy thống khổ, chỉ có bình tĩnh trước nay chưa từng có, quá khứ tất cả, như cưỡi ngựa xem hoa xẹt qua trong đầu, bắt đầu hắn đối mình ôn nhu, rồi lãnh đạm, sau triệt để phản bội, hận thù dằn vặt ba đời là một gông xiềng trầm trọng, hiện tại gông xiềng đã đứt, cô cũng có thể ngủ yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]