Tang Cúc mặt vô biểu tình, chuyển động đôi ngươi không sinh khí nhìn Huyền Huyễn thanh nhàn dựa vào cột.
"Thì ra là cậu."
"Là tôi."
Trầm mặc.
Huyền Huyễn nhìn gương mặt dần nổi lên hắc ban của Tang Cúc, thở dài một hơi, "Cô đã giết rất nhiều người, nếu không thu tay, cô chỉ có thể ở luyện ngục, vĩnh bất siêu sinh."
"Kẻ đáng chết chưa chết, chỉ cần bọn họ chết, tôi sẽ thu tay."
"Trên đời này không ai định trước là đáng chết."
"Có!" Tang Cúc đột nhiên kích động cuồng loạn, cả tiếng nói: "Hắn đáng chết, nữ nhân kia cũng đáng chết, tôi từng thề với mình, nhất định bắt bọn họ chôn cùng!"
"Chấp mê bất ngộ!"
Huyền Huyễn không phí lời, cổ tay run lên, một sợi dây thừng chu hồng tung ra, quấn lên tay Tang Cúc.
Tang Cúc trở tay chụp lấy, nắm một đầu dây.
Dây tựa hồ có sinh mệnh như linh xà theo cổ tay Tang Cúc quấn lên cánh tay.
Tang Cúc không lo lắng, một tay nắm dây, tính giật xuống, thế nhưng vừa chạm vào, cánh tay bỗng nhiên toát ra khói đen, chỗ dây thừng quấn đột nhiên bốc cháy, chỉ chớp mắt đã thiêu huỷ làn da trên cánh tay cô.
Tang Cúc nổi giận gầm một tiếng, năm ngón cốt bạch âm trầm nắm dây, cậy mạnh kéo xuống.
Dây rốt cuộc rớt, thế nhưng da trên cánh tay cô cũng bị lột bỏ.
Biểu bì sau khi bong ra, bên trong chỉ có bạch cốt lân lân, không thấy cơ thịt.
Hắc khí trên mặt Tang Cúc tăng mạnh, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490682/quyen-4-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.