Mọi người kinh ngạc.
Một lát, Tiểu Thường nói: "Vào rồi đi? Bọn tôi thế nào không thấy ai?"
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, những hoa văn đan xen rải trên gương mặt không nhìn ra tâm tình của Thượng Quan Hiên, anh chậm rãi nói: "Vì đó không tính là người."
Tiêu Xuân Thu thoáng trợn to, giật mình: "Cậu, cậu thấy hung thủ?"
"Không, thế nhưng cảm giác được sự tồn tại của hắn."
Đường Vân mắt bắn dị thải, "Lão Đại, anh có siêu năng lực?"
Thượng Quan Hiên liếc xéo thuộc hạ đọc nhiều tiểu thuyết huyễn tưởng này, "Không, nếu như có, tôi sớm may lại cái miệng rộng của cậu."
Đường Vân cười ngượng, thầm mắng mình ngốc, thế nào gợi lên chủ đề này?
"Thượng Quan cậu lợi hại, chỉ có cậu cảm giác được, tôi không cảm giác gì." Tống Tiếu Ngự sợ hãi than.
Tiểu Thường nhìn, "Không phải, tôi cũng cảm giác được."
Tống Tiếu Ngự giật mình, "Cậu cũng cảm giác được?"
"Có nháy mắt, tôi nghĩ rất lạnh, lúc đó chợt nghe tiếng vật nặng rơi xuống, tôi không biết đây có tính cảm giác không?"
Tống Tiếu Ngự vội hỏi Thượng Quan Hiên, "Thượng Quan cậu cảm giác gì?"
"Chúng ta ở đây có bảy người, thế nhưng tôi nghe tiếng hít thở của người thứ tám."
Tiêu Xuân Thu trách hô, "Tiếng hít thở của người thứ tám? Như chơi square, bốn người ở bốn góc phòng, A vỗ vai B, B vỗ vai C, C vỗ vai D, D tiến lên vỗ vai lại nhiều ra một người."
Mọi người không hẹn tặng cho Tiêu Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490666/quyen-4-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.