Huyền Huyễn đứng giữa phòng, nhấc tay vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Đám người Nguyệt Vũ cảm giác rõ không khí xung quanh bành trướng, đó là cảm giác rất kỳ diệu, không khí như sóng triều bạo tạc, thế nhưng cảm giác này chỉ duy trì nháy mắt ngắn ngủi, giây tiếp theo, đã bình tĩnh.
Mọi người đang kinh ngạc, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, tia sáng trong phòng lờ mờ, đen kịt.
Qua hồi lâu, mọi người thích ứng hắc ám, mơ hồ thấy cảnh vật xung quanh.
Ngoài cửa sổ u ám, Trần Vĩnh Nghiệp cuộn mình chôn trên giường.
Một lát, Trần Vĩnh Nghiệp tỉnh, ngồi dậy uống nước.
Uống phân nửa, Trần Vĩnh Nghiệp bỗng nhiên thất kinh lăn xuống, giãy dụa bò về phía cửa.
Bò vài cái, gã dừng lại, chống dậy cầm lấy cái ly ở đầu giường cố sức ném về phía cửa.
Đường Vân đứng gần cửa bị hành động thình lình của gã hoảng sợ, vội cúi đầu né, ly thuỷ tinh hầu như dán sát mặt Đường Vân bay qua.
Tiếng thuỷ tinh thanh thuý vỡ vụn vang lên, bọt nước văng khắp nơi, mảnh thuỷ tinh rải đầy đất, thế nhưng kỳ quái là, Đường Vân thấy rõ nước tạt lên người mình, lại không cảm giác ẩm ướt.
Đường Vân hơi thất thần, quay đầu nhìn Trần Vĩnh Nghiệp, phát hiện gã không biết từ đâu móc ra một con dao gọt hoa quả, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn, giơ tay chém xuống, lóc một miếng da trên cẳng chân.
Đường Vân suýt nữa kinh hô, may mà kịp thời nhịn lại, đám người Nguyệt Vũ lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490664/quyen-4-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.