Hôm sau, khi tới bệnh viện, Tiêu Xuân Hạ nghe được tin tức khiến người khiếp sợ.
Năm cô gái đã từng là bệnh nhân của anh trong một đêm đều đã chết.
Hôm qua, năm cô gái còn buồn khổ kể ra quái mộng quấn quít, hôm nay đã là thi thể băng lãnh.
Năm thi thể chỉnh tề đặt ở phòng làm việc, đôi mắt trừng to, thần tình kinh khủng, khuôn mặt trắng bệch lưu lại một chuỗi huyết lệ.
Tiểu hộ sĩ buổi sáng tới mở cửa rõ ràng bị doạ ngất, vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Xuân Hạ rất khó chịu, kẻ hôm qua còn sống nhảy nhót, hôm nay trở thành thi thể.
Lúc anh về bệnh viện, năm nữ thi đã chuyển qua nhà xác, năm bãi máu sàn nhà lưu lại chưa kịp vệ sinh.
Huyền Diệu Khả sắc mặt âm trầm, nhìn vết máu trên đất trầm tư.
Một lát sau, cô vươn tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Xuân Hạ.
Ấm áp trên tay truyền đến khiến Tiêu Xuân Hạ hồi phục tinh thần hoảng hốt, miễn cưỡng kéo ra nụ cười với Huyền Diệu Khả.
Huyền Diệu Khả không nói gì.
Xảy ra huyết án như vậy, cảnh sát từ lâu phong toả hiện trường, một tiểu cảnh sát cầm biên bản dùng ánh mắt thẩm vấn đánh giá Tiêu Xuân Hạ.
"Anh là bác sĩ Tiêu Xuân Hạ?"
"Phải."
"Phòng làm việc này là của anh?"
"Phải."
"Hôm qua anh nói gì với năm người chết không?"
Ngữ khí thẩm vấn phạm nhân của tiểu cảnh sát khiến Tiêu Xuân Hạ phiền chán, giọng cũng lạnh đi, "Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490627/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.