Huyền Huyễn để ý Nguyệt Vũ từ khi rời bệnh viện vẫn không nói gì, cho dù là lúc nãy đi ăn, anh cũng không lên tiếng, một mực cúi đầu.
Chờ Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ rời đi, Huyền Huyễn ngồi xuống cạnh Nguyệt Vũ, cứu sóc chuột đáng thương bị lăn qua lăn lại trong tay anh ra.
Sóc chuột được cứu lập tức nhảy xuống sô pha, đau lòng vuốt lại bộ lông bị vò thất loạn bát tao trên người.
Nguyệt Vũ ngẩng đầu nhìn Huyền Huyễn, rồi cúi đầu.
"Anh sao vậy?"
Nguyệt Vũ chằm chằm sàn nhà, không nói lời nào.
Huyền Huyễn vỗ vai anh, "Vì sao không nói?"
Nguyệt Vũ lại ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt xinh đẹp có uỷ khuất.
Đôi môi bĩu lên, thần thái con nít, khiến trái tim Huyền Huyễn không khỏi siết chặt.
Cậu mềm giọng, hỏi lại: "Anh sao vậy? Vì sao không nói?"
Nguyệt Vũ nắm tay cậu, rầu rĩ nói: "Trong lòng cậu không có tôi."
Huyền Huyễn sững sờ một chút, "Vì sao nói vậy?"
Nguyệt Vũ không đáp, mím môi.
"Anh không nói, tôi không biết mình sai ở đâu, sau này sẽ tái phạm."
"Cậu có chuyện gì cũng thương lượng với Thượng Quan Hiên, không nói cho tôi. Nhìn ánh mắt hai người giao lưu, tôi khó chịu."
Nguyệt Vũ cau mày, giữa trán có hoang mang, ẩn nhẫn thương tâm.
Huyền Huyễn giật mình, Nguyệt Vũ như vậy bỗng khiến cậu đau lòng.
"Anh vì sao có ý nghĩ này?"
"Không phải sao? Hai người nhất định có chuyện, bằng không vì sao lâu vậy mới xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490624/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.