Trời âm u, từng cụm mây đen chiếm giữ chân trời, bão tố tựa hồ sắp tới.
Bao quản đốc híp mắt, nhìn thoáng sắc trời, thét với cấp dưới: "Nhanh tay lên, trời sắp mưa!"
Trần Vĩnh Nghiệp lau mồ hôi, cười nói: "Không cần gấp, mưa này không tới."
Bao quản đốc nửa tin nửa ngờ, "Thật hay giả?"
"Thật, nhìn sắc trời này, chỉ là hù doạ, đảm bảo không mưa."
Có người cười nói: "Quản đốc, Vĩnh Nghiệp thằng này nhìn thời tiết như dự báo, đáng tin!"
Có người cười mắng: "Dự báo bây giờ cũng không chuẩn! Mặt ông Trời thay đổi thất thường như đàn bà nhà tôi! Thiện biến!"
"Hống!" Mọi người cười vang.
Bao quản đốc nói: "Tôi tin tiểu tử cậu một lần, lát nữa nếu mưa, chúng ta ném cậu ta ra ngoài xối thế nào?"
"Được!" Mọi người ầm ầm vỗ tay tán thưởng.
Trần Vĩnh Nghiệp giả vờ sợ hãi, "Ôi! Ông Trời xin thương xót, nghìn vạn lần đừng mưa!"
Mọi người lại cười to.
Cuồng phong phô thiên cái địa quét tới, quét sạch mây đen, chân trời lộ ra tia sáng.
Bao quản đốc vỗ vai Trần Vĩnh Nghiệp, "Nhãi con, thật như cậu nói! Mọi người cố lên, đánh xong nền này, chúng ta kết thúc!"
"Sếp, đánh xong vẫn chưa tới giờ tan tầm?" Có người trêu đùa.
"Hôm nay tan ca sớm!" Bao quản đốc hào khí nói.
Mọi người hoan hô.
Một ngày làm việc mệt mỏi, ai cũng muốn về sớm nghỉ ngơi.
Nghĩ có thể về sớm, mọi người nhiệt tình mười phần, có mấy người còn vừa làm vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490586/quyen-4-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.