Trước khi đi, Huyền Huyễn cầm theo đôi hoa bàn hài.
Trương Dư vốn hận không thể ném nó, khi Huyền Huyễn mở miệng hỏi, cô không tí nghĩ ngợi lập tức gật đầu.
"Tiểu Nguyệt, cậu muốn về hay cùng tôi đi bệnh viện?"
"Đi bệnh viện, tôi phải xem Tiểu Khả, sau đó tìm Tiêu Xuân Thu."
"Thế nhưng——"
Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ muốn nói lại thôi, tâm trạng kỳ quái, "Anh định nói gì?"
Nguyệt Vũ nói: "Cậu không phải mệt chết? Về nghĩ ngơi đi."
"Mệt? Anh thế nào biết tôi mệt?" Huyền Huyễn có chút kinh ngạc.
"Tuy trên mặt cậu không biểu lộ, thế nhưng tôi biết cậu mệt."
Huyền Huyễn dùng tay phải nâng má, cười khẽ: "Trực giác phán đoán? Lẽ nào thủ thuật của bác sĩ như anh đều bằng trực giác?"
Nguyệt Vũ không trả lời, vươn tay lấy kính mắt trên mũi Huyền Huyễn, chỉnh chỗ ngồi, để cậu nằm xuống.
Huyền Huyễn không cự tuyệt.
"Tôi lái chậm, cậu ngủ một hồi."
Huyền Huyễn nhắm mắt, "Ừ, đến bệnh viện gọi tôi."
Nguyệt Vũ ôm qua sóc chuột ngồi trước ngực Huyền Huyễn, đặt trên vai mình.
Xe chậm rãi chạy, ngoài cửa sổ, ánh nắng sau giờ ngọ lẳng lặng chiếu xuống, khiến thành phố huyên náo nhiễm một phần yên lặng hiếm có.
Nhìn thuỵ nhan điềm tĩnh của Huyền Huyễn, bóng ma nho nhỏ dưới lông mi, tưởng tượng thấy đôi mắt xinh đẹp sau khi mở có lãnh tĩnh và bao dung không phù hợp tuổi tác, Nguyệt Vũ bỗng đau lòng, anh vươn tay sờ sờ gương mặt Huyền Huyễn, thì thào gọi hai tiếng, "Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490549/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.