Huyền Huyễn nhìn chân cô gái trong ảnh chụp, chân cô mang là đôi hoa bàn hài trên tay cậu.
Huyền Huyễn trầm ngâm một hồi, hỏi Trương Dư: "Cô nói chân đau, vậy bắt đầu đau từ lúc nào?"
Trương Dư suy nghĩ một chút, "Đại khái nửa tháng trước."
"Nửa tháng trước, cô có phải thử qua đôi hài này?"
Trương Dư kinh ngạc không thôi, "Ngày đó tôi thấy đôi hoa bàn hài, nghĩ rất đẹp, vì vậy thử mang một hồi, chân tôi đau có liên quan với đôi hài này?"
"Ừ."
Sắc mặt Trương Dư thoáng chốc tái nhợt như giấy, "Chị tôi cũng thử qua đôi hài này, trách không được chị ấy luôn nói chân đau."
"Cô mang đôi hài có phải nghĩ rất chật, không vừa chân?"
Trương Dư gật đầu, "Thế nhưng đôi hài vốn nhỏ, không vừa chân là thường, cho nên tôi không quá lưu ý."
Huyền Huyễn lắc đầu, "Có kẻ may một tấm phù chú trong đôi hài, khi có người mang vào, mãng xà sẽ bắt đầu buộc chặt, cho nên chân cô càng ngày càng đau, cuối cùng chân bắt đầu nhỏ lại, trở nên vừa với đôi hài, đơn giản mà nói, mãng xà chỉ dùng để bó chân, khiến chân cô nhỏ lại."
Trương Dư cả người lạnh run, hàm răng đánh vào nhau.
Nguyệt Vũ không giải thích được, "Thế nhưng cô ấy không phải chỉ thử? Không trường kỳ mang trên chân?"
"Chỉ cần mang vào, đều bị bắt bó chân."
"Vậy chân Tiểu Khả là xảy ra chuyện gì?"
Huyền Huyễn ánh mắt trầm xuống, "Trên người Tiểu Khả có khí tức khiến mãng xà hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490547/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.