Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, "Anh theo làm gì?"
Nguyệt Vũ ưỡn ngực, hào khí nói: "Bảo hộ cậu."
"Vèo!" Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả rất không nể tình nở nụ cười.
Sóc chuột cũng dùng ánh mắt cực độ hoài nghi nhìn chủ nhân mình.
Chủ nhân, hình như anh mới là người cần bảo hộ?
Huyền Huyễn chằm chằm Nguyệt Vũ một hồi, chậm rì rì nói: "Bảo hộ tôi? Anh nghĩ tôi cần bảo hộ?"
Nguyệt Vũ mặt không đỏ, khí không suyễn, nói năng hùng hồn: "Mỗi người đều có ;úc cần bảo hộ."
Huyền Huyễn lông mi giật nhẹ, "Thế nhưng giờ không cần."
"Cho nên tôi mới phải thời thời khắc khắc theo cậu, bằng không, khi cậu cần, không ai bên cạnh, vậy thế nào?"
"Anh có thể bảo hộ tôi cái gì?"
"Đôi khi tâm lý bảo hộ cũng là một loại bảo hộ."
"Anh nghĩ tâm tôi bị thương?"
"Không, thế nhưng không thể trăm phần trăm bảo chứng sau này sẽ không."
"Nga." Huyền Huyễn nhẹ nhàng nga một tiếng, không nhắc lại nữa, xoay người ra ngoài.
"Vậy cậu đáp ứng tôi theo cậu?" Nguyệt Vũ chờ mong hỏi.
Huyền Huyễn không quay đầu, "Chân trên người anh, anh muốn đi đâu, tôi không xen vào, tuy tôi cảm thấy anh là muốn đi xem náo nhiệt."
Nguyệt Vũ lòng đầy vui mừng, ném sóc chuột trên vai cho Tiêu Xuân Hạ, "Lại phiền anh giúp tôi trông nó."
"Uy, tôi không phải bảo mẫu sủng vật!" Tiêu Xuân Hạ kháng nghị.
Nguyệt Vũ có tai như điếc.
Sóc chuột bất mãn, chủ nhân anh đi phong lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490541/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.