Sắc trời âm trầm, mây đen tụ tập từ bốn phương tám hướng, mưa to tuỳ thời sẽ rơi.
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời, tâm tình xao động bất an càng thêm phiền táo.
Hôm nay, buổi sáng vừa diễm dương cao chiếu, đảo mắt đã mây đen.
Cô không tự chủ nhanh hơn bước chân, cuối cùng thậm chí chạy.
Quẹo qua một gốc đa lớn, một cửa tiệm nhỏ cao hai tầng xuất hiện trong tầm mắt.
Trước cửa tiệm cũ nát, đỏ, trắng, lam ba màu đèn của tiệm uốn tóc loé một cái, tắt một cái.
Lâm Linh đứng trước tiệm uốn tóc, đờ đẫn nhìn ánh đèn loé tắt bất định.
Hai năm, ngọn đèn này vẫn đau khổ chống đỡ! Cư nhiên chưa hư.
Ngoài tường cửa tiệm bám đầy dây trường xuân, lá cây rung động theo gió, từ xa nhìn lại, khiến người có ảo giác, nghĩ cửa tiệm cũng nhẹ nhàng lung lay.
Dây trường xuân xanh biếc ẩm ướt, có phân nửa héo rũ, vô lực rủ xuống.
Lâm Linh hít sâu một hơi, nỗ lực trấn định mình.
Cô chậm rãi vươn tay, đẩy ra cánh cửa thuỷ tinh đầy bụi.
Chi nha một tiếng, giữa vắng vẻ phá lệ vang dội.
Trong tiệm uốn tóc, lược, kéo, chai phun nước lăn đầy đất, dưới chân dẫm là những đoạn tóc dài ngắn bất đồng.
Cái gương u tối thoáng chiếu ra bóng Lâm Linh.
Dựa vào trí nhớ, Lâm Linh vươn tay sờ công tắc.
Trên vách tường dính ướt, không biết vì bụi hay vì giấy dán tường bong tróc.
Đột nhiên, Lâm Linh nghĩ có gì chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490509/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.