Chương trước
Chương sau
Trong mắt Triệu Linh lung hiện ra tia khó xử, miệng lắp bắp nói:

- Đây…. Tuy rằng ngươi đã thức tỉnh sức mạnh của huyết mạch. Có điều bóng dáng Cự Viên của ngươi so với hình bóng của Di Thiên Cự Viên chính tông có chút khác biệt. Hơn nữa hơi thở cũng có vẻ yếu hơn, dường như vẫn chưa thực sự hoàn thiện.

- Lời này của trưởng lão là có ý gì?

Thạch Mục hơi nhăn mày, trầm giọng hỏi.

Gương mặt Chung Tú cũng có chút biến sắc, trong lòng dự cảm có điều bất lợi sắp xảy ra.

Triệu Linh Lung thần sắc biến chút mơ hồ, ẩn chứa vẻ xấu hổ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh nói:

- Rất xin lỗi, Thạch Mục. Lúc này ngươi và Tú nhi không thể kết thành đạo lữ.

-

- Chuyện này là sao? Lúc đầu chính là Trưởng lão của Thiên Phượng Nhất Tộc các người đích thân nhận lời. Chỉ cần tôi thức tỉnh sức mạnh của huyết mạch thì có thể cưới Tú nhi. Lẽ nào các người muốn lật lọng, nói lời không giữ lời sao!

-

Thạch Mục trong lòng vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không biểu lộ ra.

Sắc mặt Chung Tú cũng biến thành trắng bệch.

- Chúng tôi không phải muốn nuốt lời mà với tình thế bên ngoài hiện nay ngươi cũng hiểu rõ. Ở tiền tuyến binh lực của Thiên Đình đã tập kết càng ngày càng nhiều, gần đây hình như đã bắt đầu hành động với quy mô lớn. Trong tộc đã dốc hết toàn lực để đối phó, căn bản là không rãnh quan tâm đến chuyện khác thì lấy đâu ra thời gian để tổ chức Song Tu Đại Điển cho hai người.

-

Một âm thanh vang lên, không gian trong đại điện lóe sáng lên, hình ảnh của Triệu Chu Đồng hiện ra lạnh lùng nói.

Thạch Mục quay đầu nhìn về phía Triệu Chu Đồng, trong mắt sáng lên vẻ sắc lạnh.

- Vậy tổ chức đơn giản cũng được, đây chỉ là hình thức, Thạch Mục tôi không quá coi trọng chuyện này.

-

- Hơ! Thánh nữ của tộc ta thân phận vô cùng tôn quý, Song Tu Đại Điển sao có thể sơ sài. Kẻ Nhân Tộc như ngươi thì hiểu cái gì!

-

Triệu Chu Đồng cười xì một tiếng, trong mắt chứa đầy vẻ khinh thường.

Thạch Mục giận tím mặt, “xích sắc hỏa diệm” trên người đột nhiên phát ra cực mạnh, một luồng chân khí vô cùng mạnh mẽ từ cơ thể hắn bộc phát ra mãnh liệt.

Toàn bộ đại điện ầm ầm rung chuyển, mặt đất nứt ra một khe hở rất lớn, vùng đất phía dưới chân hắn bỗng như bùn nhão dễ dàng tan ra.

Thạch Mục nhìn sang Triệu Chu Đồng, trong mắt chiếu ra hai đạo ánh sáng lạnh lùng, vòng quanh tay kim quang lấp lánh.

Tu vi của hắn lúc này đã đạt đến Thánh Giai hậu kỳ, cộng với đã thức tỉnh huyết mạch Di Thiên Cự Viên, công lực lần nữa tiến bộ vượt bậc. Nếu sử dụng thêm Phiên Côn thì Triệu Chu Đồng chưa chắc có thể chịu được.

Triệu chu Đồng hoàn toàn biến sắc, giống như đang bị một hung thú Hồng Hoang nhìn trúng, trong chốc lát sẽ bị nó nuốt chửng.

Triệu Chu Đồng cả người sởn da gà, dựng tóc gáy, sợ sệt lùi về sau một bước.

- Thạch Mục huynh đệ bớt giận, chuyện này không phải giống như những gì Triệu Chu Đồng trưởng lão nói.

-

Không gian lóe sáng, một bóng hình xuất hiện ở giữa Thạch Mục và Triệu Chu Đồng, đó là Triệu Chu Minh.

- Thạch đại ca.

-

Chung Tú cũng kéo tay Thạch Mục lại.

Ánh mắt Thạch Mục sáng lên, từ từ thu lại khí tức trên người.

Triệu Linh Lung nhìn thấy Thạch Mục như vậy, biểu hiện vô cùng bàng hoàng kinh sợ.

Vừa rồi trong nháy mắt Thạch Mục bộc phát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa nàng ta, gần như có thể so với năng lượng lớn mạnh của Thần Cảnh trung kỳ.

Triệu Linh Lung nhẹ nhàng thở ra một hơi, giấu đi nỗi sợ hãi trong ánh mắt, sâu sắc nhìn Thạch Mục. Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa cũng nhìn không thấu hắn.

Trước mắt, không thể nhìn rõ bên trong cơ thể người thanh niên này ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh.

- Thạch Mục, Đây là đất của Thiên Phượng Nhất Tộc ta, ngươi lại dám một lần nữa ở đây giở thói ngang ngược! Lẽ nào muốn cùng với Thiên Phượng Nhất Tộc ta trở mặt thành thù!

-

Triệu Chu Đồng vừa bị Thạch Mục chấn áp, lúc này vừa xấu hổ vừa giận dữ quát.

Thạch Mục cười lạnh lùng, lười đáp lại lão. Chuyển mắt nhìn sang Triệu Chu Minh.

- Thạch Mục huynh đệ, liên quan đến việc tổ chức Song Tu Đại Điển của huynh và Thánh nữ. Trải qua sự bàn bạc của các vị trưởng lão trong tộc, đã quyết định vẫn nên lui lại một thời gian nữa rồi tính.

-

- Một là, người của Thiên Đình vây chặt, thực sự không còn người để dùng. Hai là, Tộc trưởng quyết định sắp tới sẽ để Thánh nữ đi vào mật cảnh của bổn tộc bế quan tu luyện. Nhanh chóng luyện được Thần Cảnh, dễ dàng đối kháng với Thiên Đình.

-

Triệu Chu Minh nói.

Chung Tú nghe vậy, mặt biến sắc.

Thạch Mục mặt mày nhăn nhó, mắt sáng lấp lánh.

- Còn nữa, mấy ngày gần đây lão phu nhận được tin tức.Thiên Đình hình như đang chuẩn bị có hành động với Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, thiết nghĩ trong tình hình này, Thạch Mục huynh đệ chắc cũng không còn tâm trạng để tổ chức Song Tu Đại Điển nữa.

-

Triệu Chu Minh tiếp tục nói.

- Không sai, hai người cũng không cần lo lắng quá, chỉ cần đợi sau khi ứng phó xong tình thế hiện nay. Ta lập tức liên lạc với Bạch Phác trưởng lão của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, tổ chức Song Tu Đại Điển cho hai người.

-

Triệu Linh Lung nói thêm.

Thạch Mục nhìn ba người đứng trước mặt, trong lòng liên tục cười lạnh lùng.

Mấy người này nói nhiều như vậy, đối với hắn mà nói chẳng qua là một chứ “thoái”, muốn né tránh hắn mà thôi.

Trong lòng hắn đối với Thiên Phượng Nhất Tộc ngoài một chút xíu thiện cảm thì không có bất cứ thứ gì khác.

Thiên Phượng Nhất Tộc đã hết lần này đến lần khác nuốt lời, ngăn cản hắn cưới Chung Tú làm vợ. Nói trắng ra, nguyên nhân chủ yếu chẳng qua là vì gốc gác của hắn, chỉ là một Nhân Tộc.

Cái gọi là Huang Cổ Bát Tộc này bao gồm cả Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, đều là hạng thông thái rởm. Mỗi một người đều tự cho rằng mình mới là người mang dòng máu cao quý nhất thiên hạ, khinh thường các tộc khác.

Thạch mục không muốn ở lại đây thêm nữa dù chỉ là một khắc, hắn hận không thể ngay lập tức mang Chung Tú rời đi.

Chỉ là hắn bây giờ đang ở trong Thiên Phượng Nhất Tộc, nếu bây giờ trở mặt một mình hắn có thể sẽ ra được Phượng Dực Thành, nhưng dẫn theo cả Chung Tú thì không được.

- Sức mạnh, ta cần có sức mạnh lớn hơn nữa.

-

Từ sâu trong đáy lòng Thạch Mục không ngừng gầm lên tiếng giận dữ.

Triệu Chu Minh ba người họ đều đang nhìn Thạch Mục, không nói lời nào.

- Tất cả những gì mà các vị trưởng bối nói, Tú nhi hiểu rồi. Vậy sẽ làm theo lời của các vị đã nói, trước tiên ứng phó Thiên Đình, Song Tu Đại Điển sau này tổ chức cũng không muộn.

-

Chung Tú bất ngờ nói ra.

- Tú nhi!

-

Thạch Mục bất ngờ quay mình nhìn vào Chung tú.

- Thạch đại ca, danh phận của chúng ta đã sớm định rồi, trái tim của muội sớm đã thuộc về huynh, chỉ là thiếu một cái lễ mà thôi. Muội ở đây đợi huynh trở về.

-

Ánh mắt Chung Tú dập dờn vẻ dịu dàng ôn nhu.

Nàng đằm thắm nhìn Thạch Mục một chút, quay mình ra sau biến thành một dải hồng quang, hướng ra phía ngoài đại điện bay đi, rất nhanh đã biến mất ở nơi xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.