Dừng lại một chút ở trong phòng ngủ, Thạch Mục liền trở lại đại điện. Hẳn đẩy ra cửa gỗ trên tường đại điện ra, lại đi đến hậu điện.
Phía sau đại điện là một chỗ đình viện. Bên trong trồng đầy núi trúc xanh tươi. Mà ở phía sau núi trúc, thấp thoáng lại thấy có một gian thạch động mật thất vô cùng rộng.
Đi vào trong mật thất, Thạch Mục đóng cửa đá lại, ngồi xuống bên giường đá phía trong động.
- Thạch Đầu, ta thế nào lại có cảm giác bọn họ không có xem ngươi là tứ trưởng lão, ngược lại đối xử như một kẻ tù tội? Hai hầu tử bên ngoài kia, nhìn thế nào cũng giống như tới để theo dõi chúng ta!
Thải Nhi có chút không vui nói.
- Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc qua nhiều năm lánh đời không ra ngoài như vậy, chính là không hy vọng bị Thiên Đình tìm được, rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Hiện tại ta mới tới nơi đây. Đối với bọn họ mà nói, dù sao ta vẫn tính là một người ngoài. Bọn họ cẩn thận một ít cũng có thể hiểu được.
Thạch Mục nói.
- Thạch Đầu, ta hình như đã nhìn thấy cuộc sống bi thảm trong khoảng thời gian tới...
Thải Nhi thần sắc ai oán, nói.
Thạch Mục nghe vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng của Bạch:
- Khởi bẩm tứ trưởng lão, Bạch Tàng trưởng lão tới chơi.
- A, là khỉ lông vàng tới sao?
Thải Nhi có chút bất ngờ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-gioi-chi-mon/3194045/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.