Chương trước
Chương sau
- Không biết cái gọi là chỉ...

Thạch Mục trong lòng chợt kinh ngạc, có chút không hiểu thâm ý của đối phương.

- Được rồi! Những việc cần nói ta nhìn chung đã nói hết rồi, ta đi trước đây, ngày tháng của chúng ta sau này còn dài mà! Ha ha.

Liên Hoa Đồng Tử ngắt lời của Thạch Mục, bất chợt phá lên cười lớn một tiếng.

Thể Nhi gật đầu.

...

Cùng lúc đó, ở Thanh Lan Thánh Địa.

Lúc đó, bên ngoài quảng trường chủ điện thánh địa, một nhóm người đông đúc đứng ở sau Thân Đồ Nam, đi vào bên trong đại điện, nét mặt ai nấy đều lộ ra vẻ đắc ý.

Ý nguyện từ ngàn năm xưa đến nay được toại nguyện, cái Thanh Lan Thánh Địa này cuối cùng cũng rơi vào tay hắn.

Mọi người vừa bước vào trong đại điện nội, Quan Sơn Hải đã nói:

- Chúc mừng Thánh Chủ đăng ngôi chủ vị.

Lời nói vừa dứt, hàng trăm vị trưởng lão thánh giới cũng lập tức hùa theo nói:

- Chúc mừng Thánh Chủ đăng ngôi chủ vị.

- Hay! Hay! Hay!

Thân Đồ Nam nghe xong, cười ha hả, liền nói ba chữ hay, ngay một chút khước từ cũng không có, rồi liền bước lên phía trước,đi đến chiếc ghế khắc hình rồng của Lật Thăng, ngồi xuống.

Hai tay của hắn vịn vào viến bảo ghế, nhẹ nhẹ xoa xoa, trên mặt không giấu nỗi vẻ thích thú.

Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua đại điện nội, mang khí thể “ hỡi các quấn hùng, ta là quân chủ”.

Ở một nơi cách đó không xa, Mục Thiên Tuyệt đột nhiên quay người qua, nhìn cái bộ dạng xem mình là chủ Di Dương Tinh Vực của Thân Đồ Nam một cái, nét mặt bỗng trở nên lạnh nhạt đi mấy phần.

Từ sau khi Lật Thăng Chân Nhân chết, hắn trở nên ít nói, lúc này cũng vậy, đứng trong đại nội, một lời cũng không nói.

Từ ngoài đại điện truyền đến những âm thanh tiếng chim kêu chêt chóc, rồi dần dần thưa dần, Thanh Lan Thánh Địa sắp hoàn toàn bị thất thủ.

Sau khoảnh khắc đó, Triệu Tiễn đột nhiên quay người, sắc mặt nghiêm túc nhìn các vị Thánh Giới trưởng lão nói:

- Ngươi lập tức xuất phát, triệu tập tất cả các đệ tử trong Thanh Lan Thánh Địa lại, nghiêm khắc truyền lệnh xuống, bất cứ ai cũng không được tiếp tục tàn sát những đệ tử còn lại của Thanh Lan Thánh Địa.

- Tuân lệnh!

Những vị trưởng lão kia đồng thanh trả lời, từng người từng người bay ra chủ điện, bay ra bốn phương tám hướng.

Lúc này, Thân Đồ Nam cũng bắt đầu hạ lệnh với người trong điện:

- Các vị, lúc này tuy đã chiếm giữ được Thanh Lan Thánh Địa, khống chế được cái Đông Thánh Tinh này, nhưng việc khống chế nó vẫn chưa được cố định, ngoài Bích Ba Tinh ra, Tam Đại Tinh Cầu còn lại vẫn chưa được thần phục. Ta sẽ lấy Đông Thánh Tinh làm nền tảng, nhanh chóng chiếm giữ Tam Đại Tinh Cầu còn lại kia, tiếp quản toàn bộ Tinh Vực bên này của Thanh Lan Thánh Địa.

- Xin nghe theo lệnh của Thánh Chủ, sẵn sàng nghe giao phó.

Từng đoàn từng đoàn các vị Thánh Giới trưởng lão cùng nhau hưởng ứng nói.

Mục Thiên Tuyệt nghe xong những lời này, hơi nhướn chân mày lên nhưng không nói gì cả.

Nhìn trong ánh mắt Thân Đồ Nam, trên mặt của hắn cũng không biểu lộ điều gì không vui cả, chỉ nói như thế này:

- Thời gian lập phái Thanh Lan Thánh Địa ở Di Dương Tinh Vực là dài nhất, cơ bản đã cố định, tích lũy được phong hậu, tài nguyên của các Tinh Vực khác cũng rất phong phú. Mục điện chủ, Trục Vân Kiếm phái của ngươi chỉ cần tiếp tục phối hợp tốt với Mục Thiên Tuyệt ta, thu phục Tam Đại Tinh Cầu này, lúc thống nhất khu vực ban đầu của Thanh Lan Thánh Địa, nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt dành cho ngươi.

- Mục Thiên Tuyệt việc này oan có đầu, nợ có chủ, ta vốn dĩ vô tội không liên quan, chỉ là Lật Thăng Chân Nhân đối với việc này ngang tàng hống hách, dẫn đến một trận chiến không nên có. Bây giờ Lật Thăng đã chết, Thanh Lan Thánh Địa cũng đã trả cái giá phải trả, Trục Vân Kiếm Phái tôi cũng đã vô tình đã kích Tam Đại tinh cầu, và tàn sát các đệ tử Thanh Lan Thánh Địa.

Mục Thiên Tuyệt lạnh đạm nói.

Lúc này trong lòng hắn không nhịn được đã sục sôi lên mấy phần tức giận.

Đúng là những lời nói của Thân Đồ Nam nghe không thỏa đáng, mà ngữ khí lại nghe như ra lệnh, cứ làm như Mục Thiên Tuyệt là thuộc hạ của hắn,

Thân Đồ Nam nghe xong, đột nhiên phá lên cười, rồi nói:

Mục Thiên Tuyệt ta chắc nên thỉnh cầu Mục điện chủ, rồi mới đến đánh Thanh Lan Thánh Địa, bây giờ Mục điện chủ ngươi đột nhiên là dừng tay, ta Mục Thiên Tuyệt lại tiếp tục đi đánh Tam đại Tinh Cầu, rồi trở thành vô danh chi sư? Mục điện chủ không phải muốn khiến Mục Thiên Tuyệt ta đi đến bước bất nghĩa đó chứ?

Mục Thiên Tuyệt nghe xong, đột nhiên nóng mặt, tức giận nói:

Thân Đồ Nam, ngươi đừng có quá đáng quá, lần này ta nhận lời liên thủ với ngươi vốn dĩ chỉ là muốn tldt giao Triệu Tiễn ra, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại trở thành tàn sát diệt vong Thanh Lan Thánh Địa, đã bị ngươi chiếm giữ rồi, ngươi còn muốn mượn tay ta, tiêu diệt triệt để hết đệ tử của Thanh Lan Thánh Địa? Đánh hay không đành tam đại Tinh Cầu là việc của ngươi, Mục Thiên Tuyệt ta chỉ nói đến đây, Trục Vân Kiếm Phái ta tuyết đồi không can dự.

Sau khi nghe những lời này xong, Thân Đồ Nam không nói gì cả,Quan Sơn Hải nhìn xuống dò ý các giới trưởng lão Thanh Lan Thánh Địa, nhưng có vẻ mọi người đang có chút kích động, phẫn nộ.

- Những lời này của Thánh Chủ Trục Vân là có ý gì? Rõ ràng là lấy việc của Thương Nguyệt, cưỡng ép Mục Thiên Tuyệt và và những người tl cùng đến với ngươi, nhưng bây giờ lại đem tất cả tội lỗi đỏ lên đầu Mục Thiên Tuyệt Thánh Chủ, như thế này có phải hơi vô lí rồi không?

Lúc Quan Sơn Hải nói như vậy, thần sắc kiêu ngạo, dạng vẻ coi thường vị thần cảnh Mục Thiên Tuyệt này.

Liền ngay sau đó, Nhạc Hộ Pháp và những người khác cũng nhao nhao bàn tán, chỉ trách Mục Thiên Tuyệt tàn sát Thanh Lan, nhưng lại còn đùn đẩy, trốn tránh việc tội. ( Còn nữa...)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.