Chương trước
Chương sau
Thạch Mục nghe Thải Nhi nói, cười khổ.

Kỳ thật hắn cũng không biết phải làm thế nào.

Nếu hắn nhớ không lầm, đầu mối liên thông duy nhất trong Thanh Lan Thánh Địa chính là Huyền Linh Tháp, nhưng đại điện Truyền Tống có đại năng giả Thần Cảnh trấn thủ, với trạng thái hiện tại của bản thân, không khác gì chịu chết.

Trong tình huống này, chắc hẳn không thể nào bỏ chạy được, chỉ còn cách đi bước nào tính bước đó.

Nhưng ngay lúc này, dị biến xuất hiện!

Toàn bộ không gian lắc lư kịch liệt, mặt đất, ngọn núi, hết thảy những thú chung quanh đều chấn động mạnh mẽ.

Những tầng chấn động nối tiếp nhau, giống như có vật gì đó đập vào mặt đất.

- Ôi, chuyện gì xảy ra? Động đất à!

Thải Nhi kinh ngạc, kêu lên thất thanh.

- Không phải, chấn động này là từ bên ngoài truyền vào, chứng tỏ Đông Thánh Tinh đã thất thủ!

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, giọng nói lạnh lẽo, sắc mặt vô cùng khó coi.

Toàn bộ không gian Thanh Lan Thánh Địa đều chấn động, chứng mih rằng chiến trường Thanh Lan Thánh Địa đã đại bại, nếu không sẽ chẳng có tình huống hiện tại.

Liên hoa đồng tử được Thạch Mục ôm vào lòng, thân thể chợt chất động, nhìn lên không trung, ánh mặt ẩn chứa một tia phức tạp.

Vào thời khắc này, một tiếng gào cực lớn truyền đến:

- Túc Thăng đã chết, cung thỉnh Thánh Chủ Ly Trần Tông làm chủ Thanh Lan!

Thanh âm vang vọng, giống như có ai đó cố ý dùng pháp thuật khuếch đại truyền khắp Thanh Lan Thánh Địa.

Thạch Mục biến sắc, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt lập tức suy sụp, bỗng nhiên sinh ra cảm giác cô tịch.

- Túc Thăng Chân Nhân đã chết rồi...

Túc Thăng đã chết, Thanh Lan Thánh Địa chắc chắn rơi vào tay giặc, e rằng từ nay về sau, trên đời đã không còn cái tên Thanh Lan Thánh Địa này nữa.

Thạch Mục thở dài thật sâu, vẻ mặt bình tĩnh trở lại.

Hiện tại không phải là thời điểm mất mát đau thương.

Thanh Lan Thánh Địa đã không còn, hắn phải nghĩ kỹ đường lui cho mình.

Túc Thăng Chân Nhân, trụ cột của Thánh Địa đã mất, e rằng toàn bộ Di Dương Tinh Vực sẽ ngày càng hỗn loạn, nhưng trước hết, hắn cần tìm mọi cách rời khỏi đây.

Tin rằng rất nhanh nữa thôi, sẽ càng có nhiều người Ly Trần Tông, Trục Vân Kiếm Phái, thậm chí là thế lực Thiên Đình tràn vào, đến lúc đó hắn sẽ không còn chỗ trốn.

Ánh mắt hắn lập lòe, nhanh chóng suy nghĩ tất cả khả năng, nhưng đều bị bác bỏ toàn bộ.

Lúc này, trận oanh kích càng ngày càng dày đặc bên ngoài kia, không gian chung quanh chấn động đã dần kịch liệt, thậm chí xuất hiện cảnh tượng không gian bị bóp méo, tạo thành từng vết nứt dài ngắn không đồng nhất, xua tan đem tối bất định.

Thần sắc Thạch Mục trở nên kinh ngạc, kim quang trong đôi mắt chuyển động, thân hình nhoáng lên, mang theo Thải Nhi và liên hoa đồng tử bay xuống ngọn núi, không gian nơi đây thoạt nhìn có vẻ ổn định.

Xoẹt xoẹt!

Vào thời khắc này, sau lưng Thạch Mục, không gian đột nhiên vỡ ra một khe hở, sau đó một vệt ánh sáng xanh bay ra, bao bọc lấy thân thể của hắn, như muốn kéo vào trong khe hở.

Quang thân Thạch Mục phát ra ánh sáng màu lam vô cùng rực rỡ, hắn muốn chống cự, nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng buông tha.

Hắn cảm thấy hoa mắt, sau đó đã xuất hiện bên trong một không gian loạn lưu màu sắc rực rỡ.

Hiện tại, hắn không thèm cân nhắc chuyện gì đang xảy ra, trên ngoài tỏa ra kim quang, Cửu Long Tỏa Kim Giáp xuất hiện, tạo ra một màn sáng màu vàng, bao phủ hắn, Thải Nhi lẫn liên hoa đồng tử.

Sức mạnh xé rách không gian cực kỳ khổng lồ tác dụng lên người Thạch Mục đã được Cửu Long Tỏa Kim Giáp chắn hơn phân nửa, phần lực lượng còn sót lại chằng là gì đối với tu vi hiện tại của Thạch Mục.

Lúc này, Thải Nhi cũng đã là yêu thú Thánh giai, cũng có thể chịu đựng được sức mạnh xé rách từ không gian.

Nhưng để Thạch Mục giật mình, chính là liên hoa đồng tử lại không hề hoảng sợ.

Bọn hắn bay bổng trong không gian loạn lưu một lát, đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng ở phía trước, một cỗ lực lượng thật lớn quấn lấy bọn hắn, bay vụt ra ngoài.

Thân thể Thạch Mục chợt trở nên nhẹ nhàng, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên sáng lên.

Hắn phát hiện, bản thân xuất hiện bên trong một khu phế tích, xung quanh đều đổ nát hoang tàn, lại còn có thể những thi thể tàn phế bị đốt trụi, cảnh tượng vô cùng lộn xộn hỗn loạn.

Tiếng nổ vang bắt đầu truyền đến, hắn ngẩng đầu lên nhìn.

Giữa không trung, mấy tàu chiến hạm lơ lửng bắn từng luồng kim quang công kích vào bên trong thành trì.

Nơi kim quang rơi xuống, mặt đất giống như mảnh giấy bị cháy sém, vỡ vụn tan vỡ.

- Nơi đây là... Thanh Lan Thành!

Thạch Mục nhìn chung quanh mấy lần, lập tức hiểu rõ mình đang ở đâu, trong lòng dâng lên tâm tình vô cùng phức tạp, giống như vui sướng, cũng giống như đau buồn.

Vui bởi vì lúc đang cùng đường bí lối, đánh bậy đánh bạ thế nào lại rời khỏi được Thanh Lan Thánh Địa, có lẽ là do không gian Thanh Lánh Địa bị tổn thương nặng nề mới dẫn đến việc này.

Buồn bởi vì cảnh tượng bên ngoài còn thê thảm hơn rất nhiều lần so với dự đoán của hắn.

Cả Thanh Lan Thành có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội phục hồi tình trạng hùng vĩ phồn hoa trước kia, hơn phân nửa tòa thành đã sụp xuống, làn khói đậm đặc cuồn cuộn bay lên từ khắp nơi trong nội thành, thi thể chất đầy đất, nhìn đâu cũng thấy chân cụt tay đứt.

Những thi thể này, đa phần đều là những phàm nhân không tu luyện, thậm chí còn có cả người già, phụ nữ và trẻ em.

Giữa không trung, những chiến hạm kia không có ý định ngừng lại, tiếp tục tấn công tòa thành này cho đến khi nó biến mất triệt để.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.