Chương trước
Chương sau
Chúc Viêm Vũ liếc mắt nhìn những người xung quanh, lạnh giọng nói.

Những người đó biến sắc, hào quang trên tay sáng lên, kiên trì lao tới công kích Thạch Mục.

Vậy mà người đàn ông cơ bắp đầu có sừng nhọn đứng bên cạnh Chúc Viêm Vũ không cùng họ xông lên, thân hình lui về sau, biến mất trong bóng tối.

Những võ giả kia đã biết lợi hại của Thạch Mục, bọn họ đều không đánh cận chiến, mà vây khốn hắn bằng pháp khí cự ly xa.

Sắc mặt Thạch Mục hờ hững, Như Ý Tấn Thiết Côn trên tay thay đổi liên tục, không ngừng đánh tan tất cả công kích.

Phía trước, ô quang lại sáng lên, một đạo cự phủ ảnh mạng theo cuồn cuộn sát khí bổ dọc xuống.

Lần này Thạch Mục không cứng rắn cản lại, mũi chân khẽ nhấc, lui về phía sau một chút.

Một tiếng “ầm” vang lên thật lớn.

Cự phủ nên xuống mặt đất đã tạo thành một khe rãnh cực lớn sâu chừng một trượng, vô cùng liền mạch kéo về phía Thạch Mục.

Sau khi Thạch Mục dừng lại, nhíu mày nhìn mặt đất tóa ra sát khí nhè nhẹ, lạnh lùng nói:

- Sát khí thật mạnh, đã tới lúc cho ngươi đi ra hoạt động một chút rồi.

Lời vừa dứt, bên cạnh Thạch Mục ô quang lóe lên, thân ngoại hóa thân xuất hiện, ma khí vờn quanh.

- Đi đi!

Thạch Mục khẽ quát.

Ma khí khắp người thân ngoại hóa thân tuôn ra liên miên không dứt, thân hình lập tức cao lên gấp đôi, biến thành hình dạng hai đầu bốn tay, trực tiếp vọt tới Chúc Viêm Hổ.

- Phân thân tộc Hắc Ma! Ngươi rốt cuộc là ai?

Chúc Viêm Vũ quát một tiếng, mở miệng hỏi.

Thạch Mục không có ý muốn trả lời, thân thể đánh tới đám người Chúc Viêm Hổ.

Chúc Viêm Vũ thấy Thạch Mục chẳng đáp, hừ lạnh, hào quang trên người sáng lên rựng rỡ, một đầu tóc đỏ tung bay, hệt như ngọn lửa đang hừng hừng thiêu đốt.

Vung tay lên, một thanh Ly Long Yển Nguyệt Đao toàn thân đỏ thẫm dài hơn một trượng xuất hiện được nắm chặt trong tay, long văn trên thân đao sống động như thật.

Chúc Viêm Vũ tiến lên trước một bước, nhấc lên Yển Nguyệt Trường Đao, lập tức xông về phía trước đánh tới.

Thạch Mục vốn đang vung côn đánh vào đầu hán tử mình trần, trong lòng khẽ động, cảm thấy khí tức cực nóng vô cùng mãnh liệt đang kéo đến đây.

Hắn lập tức quay người, liền chứng kiến hỏa long dài chừng hai, ba mươi trượng đương giương nanh múa vuốt tấn công về phía hắn.

Trường côn trong tay Thạch Mục nhấc lên, hiện ra kim sắc côn ảnh chi chít rậm rập, lấy khí thế Thái Sơn áp đỉnh phản công ngược trở lại hỏa long.

Một tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên.

Xích hồng hỏa long vừa chịu một đòn nghiêm trọng, nhưng lại không bị tán loạn, thế nhưng khí thế lập tức chậm lại, đầu rồng lao xuống phía dưới.

Trường côn trong tay Thạch Mục cũng nhận được lực phản chấn tương ứng, đập ngược vào người.

Ngay lúc này, hắn cảm thấy hoa mắt, hư không ô quang lóe lên, một thân ảnh thấp bé đột nhiên hiện ra trước mặt.

Thạch Mục biến sắc, trường côn trong tay không kịp thu lại, chỉ có thể bao phủ bên ngoài cơ thể một tầng thủy giáp.

Khóe miệng người nó hiện ra tia cười âm hiểm, bạch quang trong tay lóe lên, một đoạn mũi nhọn óng ánh long lanh như thủy tinh bỗng dưng xuất hiện, có xu thế đâm vào ngực Thạch Mục.

Lam quang hiện lên, thủy giáp của Thạch Mục ngay lập tức giả thể, mũi nhọn kia trực tiếp đâm xuyên thẳng qua.

Một tiếng “ầm” vang lên cực lớn.

Trong nhày mắt khi nũi nhọn đậm trúc áo giáp trên người Thạch Mục, trước ngực hắn phát ra kim quang chói mắt, mấu trăm hư ảnh kim long từ các nơi trên áo giáp sáng lên, tụ tập về phía mũi nhọn.

Nhờ vào hư ảnh kim long liên tục trùng kích, mũi nhọn kia vậy mà vang lên một tiếng “két”, đứt gãy hoàn toàn.

Thân ảnh thấp bé bị một lực cực lớn đánh vào, miệng phát ra tiếng kêu rên, lập tức bay ngược ra ngoài.

Sắc mặt Thạch Mục phát lạnh, trường côn trong tay vung lên, một luồng kim sắc quang mang bắn ra, truy đuổi theo tên đó.

Một tiếng “phanh” phát ra!

Thân ảnh thấp bé kia ở giữa kim quang đã trực tiếp bị đánh thành bột mịn.

Ở một bên khác, hóa thân hai đầu bốn tay cũng đanh đánh một tên Thiên Vị sơ kỳ đập thành bánh thịt.

Vây quanh hắn hiện tại chỉ còn hai người, pháp bảo trên tay hoặc nhiều hoặc ít, đều bị ma khí xâm nhiễm dơ bẩn, lực công kích giảm thiểu khá nhiều, cuối cùng bị hóa thân liên tiếp ép bức lui về sau.

Chúc Viêm Vũ thấy thế, sắc mặt càng ngày càng nặng, hồng quang trên người mỗi lúc một mãnh liệt, đại đao trong tay huy động liên tục, sinh ra tiếng gió “vù vù”.

- Cửu Long Khốn Khuyết!

Liền thấy tám con hỏa long dài hơn một trượng uốn lượn bay ra từ trong đao ảnh, phối hợp cùng con hoa lỏng lúc nãy tiến đánh, bao vây Thạch Mục ở giữa.

Trong chớp mắt, chín con hỏa long vây quanh Thạch Mục xoay tròn không ngừng, như chín sợi xiềng xích bằng hỏa diễm, muốn trói Thạch Mục lại, lại giống một bức tường lửa mong muốn đè ép Thạch Mục.

Nhiệt độ chung quanh tăng lên không chỉ gấp mấy lần, khí lãnh cuồn cuộn bốc lên ngùn ngụt.

Giờ khắc này, hào quang trên Chân Long Tỏa Kim Giáp phát sáng lấp lánh.

Trong lòng Thạch Mục vui mừng, cảm nhận linh áp do hỏa long mang đến, nhưng lại không cảm nhận được dù chỉ một tia sóng nhiệt.

- Hiện tại chấm dứt được rồi!

Tinh quang trong mắt Thạch Mục lóe lên, miệng quát to.

Sau một khắc, hư ảnh đồ đằng sau lưng sáng lên, hiện ra hình ảnh tám con mãng xà cực lớn chừng ba, bốn mươi trượng, kim lân quanh thân chớp động.

Đầu tám con mãng xà vừa nhấc, miệng há ra cực lớn như chậu máu, mắt lộ ra hung quang tấn công như muốn cắn xé bức tường lửa kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.