Chương trước
Chương sau
- Được! Thạch lão đệ quả nhiên là một người sảng khoái! Không lừa gạt người, để có thể đề thăng phẩm giai linh khí phi xa của ngươi, ta đã phải tập hợp vài vị Luyện Khí Tông Sư cao cấp nhất, hao phí không biết bao nhiêu công phu, cuối cùng mới có thể hoàn thành, giúp nó nâng lên cấp bậc pháp bảo, đã tiêu hao không ít những linh tài quý giá mà sơn trang chúng ta tích góp nhiều năm, vô cùng xa xỉ! Thế này đi, nếu Thạch lão đệ có thể bỏ thứ yêu thích, đưa kim giáp pháp bảo cho chúng ta, tất cả phí dụng kia xem như xóa bỏ toàn bộ.

Thạch Mục nghe vậy, yên lặng không nói, ánh mắt không vẫn chăm chú nhìn Chúc Viêm Vũ.

Chúc Viêm Vũ hơi dưng lại, tiếp tục nói:

- Ngoại trừ những điều đó, trong bảo khố sơn trang chúng ta còn có một vài kiện pháp bảo, thể thể để ngươi tùy ý chọn lựa một kiện, Thạch lão đệ, ta đã vô cùng thành tâm thành ý, ngươi thấy thế nào?

Tu vi Thạch Mục tuy cùng hắn tương được, hôm nay lại mặc trên người pháp bảo cực phẩm hộ giáp, trong lòng Chúc Viêm Vũ lại thêm vài phần kiêng kỵ.

- Chúc trang chủ, ngược được ta nhờ vả, giúp ta chữa trị và tăng phẩm gia phi xa, nếu cần bao nhiêu linh thạch, ngươi có thể ra giá, Thạch Mục ta tuyệt nhiên sẽ không trả thiếu ngươi một xu. Chẳng qua, Chân Long Tỏa Kim Giáp này là tiền bối ta cố ý truyền lại, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác?

Thạch Mục không chút do dự trả lời.

- Nói như thế, Thạch lão đệ không nguyện nhường lai bảo giáp?

Sắc mặt Chúc Viêm Vũ âm trầm, khí tức Thiên Vị hầu kỳ lộ ra không giữ lại mảy may.

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Chúc Viêm Hổ quát lên, hơn mười vị cao thủ Thiên Vị vốn đã vây quanh Thạch Mục, vào lúc này linh khí pháp bảo sáng lên trên tay.

- Muốn đánh thì đánh đi, bớt sàm ngôn.

Thạch Mục hừ lạnh, một tay phất lên, Như Ý Tấn Thiết Côn xuất hiện, được hắn nhanh chóng nắm trong tay.

- Động thủ!

Chúc Viêm Vũ nhấc tay, thấp giọng quát.

Vừa dứt lời, hơn mười thân ảnh đang vây quanh Thạch Mục rất nhanh tấn công Thạch Mục.

Chẳng đợi những người này đến cần, sau lưng Thạch Mục hào quang đen trắng vừa hiện, đôi hỏa dực kéo dài ra, lưu chuyển bên trong ánh sáng mờ ảo.

Thạch Mục phát động hai cánh, thân hình bỗng nhiên biến mất tại chỗ không thấy gì nữa, đâm vào mười đạo nhân ảnh.

Trường côn trong tay xoay tròn, kim sắc côn ảnh lập tức xuất hiện, quét ngang bốn phía.

Trong sơn cốc, hào quang chợt hiện lên liên tiếp, tiếng binh khí va chạm cùng những tiếng nổ lớn, ba người trong số đó bị côn ảnh quét trúng, lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Không đợi bọn chúng rơi xuống, tay phải Thạch Mục chuyển thành màu đen nhánh, tiếp tục đánh tới.

Trong không khí, từng luồng hàn khí phun ra, trực tiếp đông lạnh chúng thành tảng băng.

Ở bên kia, năm sáu người thấy sau lưng Thạch Mục chẳng hề phòng bị, hào quang pháp bảo trong tay sáng lóng lánh, lập tức đánh lén Thạch Mục.

Thạch Mục chẳng hề quay đầu, tay trái sáng lên bạch quang thuần khiết, oanh kích mãnh liệt bọn họ.

Tốc độ bạch quang cực kỳ nhanh, những người đó không thể né tránh, trong nháy mắt bị hỏa diễm chí dương thiêu đốt thành tro tàn.

Từ lúc Chúc Viêm Vũ hạ lên, chẳng qua chỉ mới hai lần hô hấp, đã có gần mười tên võ giả Thiên Vị không chết cũng bị thương.

Mấy người còn lại thấy thế, hoảng sợ rối rít lui về, lại vây Thạch Mục ở giữa.

- Cửu Chuyển Huyền Công, ngươi là người của Thanh Lan Thánh Địa?

Sắc mặt Chúc Viêm Vũ trầm xuống như nước, lạnh lùng nói.

- Đúng thì thế nào?

Thạch Mục đáp nhàn nhạt.

- Hiện tại Thanh Lanh Thánh Địa và Trục Vân Kiếm Phái đã như nước với lửa, nếu ngươi là đệ tử của Thanh Lan Thánh Địa, càng chắc chắn không thể để ngươi còn sống. Mang thi thể ngươi đến Vạn Kiếm Môn, có lẽ sẽ đổi được một chút tài nguyên đem về.

Chúc Viêm Vũ cười lạnh nói.

Thạch Mục nghe được tin tức này, nội tâm khẽ động, cảm thấy hơi bất ngờ, lông mày thoáng nhíu lại.

Nhưng giờ phút này hắn không tiện truy cứu nhiều thêm, miệng lạng giọng nói:

- Muốn giết ta, phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không.

- Cùng nhau tiến lên, giết hắn đi.

Chúc Viêm Vũ lênh tiếng ra lệnh.

Nhưng lúc này, những võ giả chung quanh quay mặt nhìn nhau vài lần, chẳng ai dám tiến lên, dù sao vừa rồi Thạch Mục đại triển thần uy, thực sự khiến người ta quá mức sợ hãi.

- Tên nhãi ranh nhận lấy cái chết!

Thân hình Chúc Viêm Hổ giữa không trung lóe lên, mở miệng hét lớn, hao quang trên tay phát sáng, vung lên chiếc búa khổng lồ màu đen dài ước chừng một trượng, chẻ xuống Thạch Mục chẻ xuống.

Ô quang chợt lóe, lưỡi búa khổng lồ bổ xuống, trực tiếp phá vỡ hư không, mang theo sát khí đen kịt thẳng hướng đỉnh đầu Thạch Mục.

Thạch Mục hừ lạnh, không tránh không né, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay trực tiếp đưa lên đỉnh đầu.

Một tiếng “bành” nặng nề vang lên, đỉnh côn thẳng tắp chỉa phía trên lưỡi búa cực lớn.

Sóng xung kích từ nơi va chạm bộc phát, khuấy động bốn phía xung quanh.

Chúc Viêm Hổ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát, hắc sắc cự phủ bị bắn ngược trở về.

Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay Thạch Mục lúc này run rẩy không ngừng, từng sợi sát khí màu đen uốn lượn quanh thân côn, hướng vào cánh tay hắn.

Trường côn chấn động mãnh liệt, đánh nát từng sợt sát khi, gương mặt Thạch Mục hiện ra nụ cười ngoài ý muốn.

Quả thật hắn không dự liệu được, Chúc Viêm Hổ là Thiên Vị trung kỳ, lại tạo ra sức mạnh của một búa có thể mạnh mẽ đến thế.

- Thế nào, mệnh lệnh của ta, các người đều không nghe thấy, muốn làm củi lửa đốt lô hết cả sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.