Trong nhân gian có được mấy ai chung tình? Trải qua bao nhiêu kiếp nạn, hạnh phúc có thực sự sẽ tìm về nơi xuất phát, hay là sẽ bỏ đi mãi, đi đến nơi cuối trời? Mặt trăng và mặt trời không thể nào mà cùng mọc lên ở cùng một địa điểm. Giống như yêu và không yêu, làm sao có thể đan xen lấy nhau? Yêu, có ai ngờ đến rồi một ngày chính bản thân ta sẽ rơi vào lưới tình hay không? Yêu, tại sao lại là thứ cảm xúc lạ lẫm đến như vậy? Vừa dày vò người ta trong đau khổ, lại đồng thời dâng tặng ta những khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào.
Đắng! Thật là đắng! Giấc mơ về một tương lai hạnh phúc thật sự là quá xa vời! Hắn vì y mà không tiếc hy sinh bản thân mình, chỉ mong sao y cả đời này đừng bao giờ quên đi hắn. Hắn hiểu, cuộc sống này của hắn không thể nào thiếu vắng y được, vì y chính là trung tâm. Nếu như mất y, thế giới này chẳng khác nào là mất đi nguồn sáng. Thời gian sẽ chứng minh cho tất cả. Vinh danh tình yêu, tôn lên một màu hường hạnh phúc, tất cả, tất cả họ chính là những bông hoa nhiều màu sắc nhất được tô vẽ trên nền trời xanh thẳm và vô tận này.