Cũng may các nàng đứng ở địa phương khó thấy được, tay Sở Nguyệt Xuất bất tri bất giác đã muốn vòng lên cổ Ngôn Du, trong miệng là chiếc lưỡi mềm mại của Ngôn Du không chỉ mới lạ còn rất có tính nhẫn nại ở bên trong quét nhẹ tới lui mời nàng nhịn không được đem lưỡi tìm kiếm giao triền.
Ngôn Du lượng hô hấp cũng không tốt, mỗi khi hôn một lát sẽ buông ra Sở Nguyệt Xuất mà thở mấy hơi, chờ Sở Nguyệt Xuất vừa hoàn hồn lại lập tức hôn tới. Trải qua mấy lần, Sở Nguyệt Xuất rốt cục chịu không nổi, nâng tay khẽ đẩy đẩy bả vai Ngôn Du muốn tránh ra. Vừa lúc Ngôn Du lại muốn thở, Sở Nguyệt Xuất một chiêu liền từ trong lòng nàng tránh ra, thở hổn hển vài cái, “Cô... Làm sao cô...”
(Ed: Đã yếu sinh lý còn cậy mạnh. Thấy chưa? Để người ta bị liên lụy, có thỏa mãn được người ta đâu! =)))))))))))
Chu môi, đi tới trước từng bước, tay kéo Sở Nguyệt Xuất lại, muốn tiếp tục. Sở Nguyệt Xuất liền tranh thủ lấy tay phong bế ở trên môi, “Không được náo loạn, chính cô đều thở không nổi kìa.”
Môi bị tay mềm hương hương bịt lại, Ngôn Du chớp chớp mắt, vốn tưởng rằng Sở Nguyệt Xuất sẽ tức giận, ai ngờ lại phát hiện nàng chỉ là bất đắc dĩ, vài giây sau, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ngây ngô, “Cô cũng thích tôi đúng hay không?”
Ngơ ngẩn nhìn con ngươi Ngôn Du dưới ánh đèn không ngừng lấp lánh, Sở Nguyệt Xuất đưa tay bịt chặt lại môi nhìn Ngôn Du, nhất thời không nói gì.
Có cảm giác càng lún càng sâu.
Thấy nàng không nói lời nào, Ngôn Du cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, “Tại sao phải nghĩ nhiều như vậy... Người trên thế giới nhiều như vậy, ai quản được ai a...”
Đáy lòng một trận dao động, tuy Sở Nguyệt Xuất vẫn duy trì trầm mặc nhưng lại bắt đầu do dự.
“Tôi mặc kệ... Tôi thích cô...” Thấy nàng còn không nói gì, Ngôn Du lại duỗi tay muốn đi bắt tay nàng ra, “Mặc kệ hết...”
“Cô...” Sở Nguyệt Xuất nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười, ngẫm lại chuyện đã xảy ra trong nguyên một buổi tối này, đối với Ngôn Du không khỏi lại càng hết chỗ nói rồi.
Nào có ai thổ lộ lại làm như vậy a?
Thời Đại học có rất nhiều người đã thổ lộ với nàng, có thể nói không có một người nào hay một lần nào mà giống như Ngôn Du lần này cả, vừa khóc vừa cố chấp hôn lại làm nũng, còn bày một bộ các loại ủy khuất hết sức đa dạng.
Có lẽ... Đây mới là sự khác biệt giữa Ngôn Du với những người khác đi.
“Kia... Kia... Bằng không... Bằng không...” Rõ ràng là ưa thích, vì sao lại không cần đây? Ngôn Du mặc dù có chút hiểu được nỗi băn khoăn của Sở Nguyệt Xuất, chính là vẫn cảm thấy miễn không phải sai lầm liền không cần để ý nhiều tới vậy, nghĩ nửa ngày, nháy mắt mấy cái, “Bằng không, không cần cùng một chỗ?”
“Ân?” Muốn buông sao?
Nhưng Sở Nguyệt Xuất phát hiện, chính mình cũng không có nhẹ nhõm như đã nghĩ mà ngược lại là một trận mất mát.
“Cô... Cô luôn nói 419...” Tuy rằng rất bất mãn thế nhưng đối mặt với Sở Nguyệt Xuất kiên quyết như vậy, Ngôn Du chỉ có thể thỏa hiệp nói, “Vậy mỗi ngày đều 419 có được không?”
Cho nên nói, người này cứ mãi dây dưa như vậy thật ra là vì muốn làm chuyện đêm hôm đó ư?
Ý nghĩ đó nhường Sở Nguyệt Xuất cảm thấy ngực giống như bị cái gì đó cắt đi một nửa, vô cùng đau đớn, môi cũng nhẹ nhàng nhếch lên, nửa ngày không nói nên lời, hệt như một lần nữa nhận thức con người của Ngôn Du, vừa thất vọng lại vừa khó sống.
“Như vậy... Như vậy... Tuy rằng không tính nói chuyện yêu đương...” Thủy chung cứ cảm giác đề nghị này của mình thực khiến bản thân mình ủy khuất khó chịu, Ngôn Du chỉ biết cúi đầu mà cái mũi cũng không khỏi ê ẩm, “Ít nhất có thể mỗi ngày cùng một chỗ, hơn nữa cô cũng sẽ không trốn tôi...”
Đây đã là biện pháp tốt nhất mà nàng có thể nghĩ đến, nàng... Căn bản không biết nên xử lý trạng huống này như thế nào cả.
Lại giật mình trong chốc lát, Sở Nguyệt Xuất yên lặng nhìn Ngôn Du, thật lâu sau, trên tay dùng lực đem Ngôn Du lạp qua ôm lấy, thanh âm đã muốn mang theo âm mũi, “Làm sao cô lại... Đần như vậy a...”
Đêm nay người mà luôn cự tuyệt chính mình bỗng nhiên chủ động ôm lấy mình khiến Ngôn Du có cảm giác như đang phiêu ở trong mộng, ngơ ngốc mặc cho Sở Nguyệt Xuất ôm, cổ không cẩn thận chạm phải một tia ướt át, nhất thời luống cuống, “Cô... Cô khóc hả?”
Nàng chưa từng gặp qua Sở Nguyệt Xuất khóc, như thế nào... Làm sao lại khóc đây?
“Tôi sai lầm rồi... Thực xin lỗi...” Là chính mình nhường Sở Nguyệt Xuất khó xử, cho nên mới làm nàng khóc đi?
Ngôn Du kinh hoảng muốn rớt ra điểm khoảng cách với Sở Nguyệt Xuất để xem nàng, chính là tay Sở Nguyệt Xuất vẫn gắt gao siết chặt lấy, giữ lấy eo của nàng, mặt vẫn chôn ở cổ nàng, nước mắt không ngừng chảy xuống, không tiếng động khóc.
“Tôi... Tôi...” Hoảng hốt, Ngôn Du lại bắt đầu nói lắp, miệng mở rộng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thốt ra, vẫn để mặc Sở Nguyệt Xuất ôm lấy mình, tay còn đặt ở trên eo của nàng đem nàng ủng thật chặt.
“Ngôn Du, chúng ta đi khách sạn đi.” Sau khi khóc, Sở Nguyệt Xuất lại từ trong lòng Ngôn Du tránh ra, trên mặt còn treo lệ, vẻ mặt lại dị thường kiên quyết.
“A?” Há to mồm, mắt nhỏ của Ngôn Du mở thật to, “Khách sạn?”
“Đúng!” Sở Nguyệt Xuất lôi kéo tay nàng hướng tới một gian khách sạn cách đó không xa, “Cô không phải muốn 419 sao?”
Mặt oanh một cái lập tức đốt nhiệt, Ngôn Du mặc cho Sở Nguyệt Xuất lôi kéo mình đi một lát, rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại vội vàng dừng bước nhường Sở Nguyệt Xuất cũng ngừng lại theo, quay đầu lại xem nàng, mày nhíu chặt, “Như thế nào?”
“Tôi... Tôi...” Ngôn Du trên mặt một mảnh đỏ bừng, “Tôi không thật sự muốn 419 a...”
Nàng... Nàng chỉ là muốn... Chỉ là muốn mỗi ngày có thể gặp gỡ Sở lão sư, chờ đợi mình có thể cùng nàng yêu thích lẫn nhau mà thôi, không phải muốn làm cái loại việc này. Tuy rằng... Tuy rằng cái loại việc này... Sau đêm đó nàng cũng thường xuyên nhớ lại...
“Chính là tôi nghĩ muốn!” Sở Nguyệt Xuất vừa nói vào vấn đề chính vừa tiếp tục lôi kéo Ngôn Du hướng khách sạn rảo bước tiến tới.
A... A?
Ngôn Du đã hoàn toàn muốn ngây dại, bị một đường kéo hướng khách sạn đi, từ đầu tới cuối đều là một bộ đờ đẫn nhìn Sở Nguyệt Xuất cầm giấy căn cước mở gian phòng, lại một đường bị bắt đến gian phòng nọ.
“Sở... Sở lão sư...” Ngôn Du vẻ mặt khẩn trương nhìn Sở Nguyệt Xuất một đường bước vào gian phòng liền cởi áo khoác, nuốt ngụm nước miếng, “Cô... Tôi... Chúng ta...”
Chính là không hiểu sao bỗng nhiên có xúc động này, đợi cho tới khi đã vào trong phòng rồi Sở Nguyệt Xuất mới liền tỉnh táo lại, quay đầu bắt gặp Ngôn Du một bộ sợ cháng váng, cười thành tiếng, “Đồ đần...”
Sau khi cười xong liền thu hồi tươi cười, chậm rãi đi đến trước mặt Ngôn Du, ỷ vào ưu thế giày cao gót nhìn xuống Ngôn Du, “Cô không muốn sao?”
Đêm hôm đó qua đi, nhiều lần nhớ lại đều khiến nàng có cảm giác động tình, mà đặc biệt buổi tối ngủ ở trong phòng, chỉ cần vừa nghĩ tới đêm hôm đó bị Ngôn Du gây sức ép, không ngừng tranh luận tự nhủ mới có thể đi vào giấc ngủ.
Mặt nháy mắt đỏ bừng, Ngôn Du níu lấy góc áo, ấp úng thật lâu, “Muốn... Muốn muốn.. Muốn chứ...”
Đôi mắt nhu xuống, Sở Nguyệt Xuất đưa tay sờ sờ đầu của nàng, “Ân?”
“Chính là... Chính là...” Cảm giác không đúng thế nào ấy, chính là lại rất muốn làm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du lại rối rắm cùng một chỗ, khó xử nhìn Sở Nguyệt Xuất, nửa ngày nói không nên lời.
“A...” Nhẹ giọng cười, Sở Nguyệt Xuất quay lại thân mình đi đến bên giường ngồi xuống, vì mình lại một lần xúc động cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Đúng là hoàn toàn không tự chủ được a.
Nháy mắt mấy cái, Ngôn Du chuyển vài bước nhỏ đến trước mặt Sở Nguyệt Xuất, ngồi xuống, ánh mắt mở thật to nhìn Sở Nguyệt Xuất.
“Làm gì...” Dù sao lôi kéo người ta lại đây mướn phòng cũng là mình a, Sở Nguyệt Xuất có chút thẹn thùng xoay đầu, thực mất tự nhiên nói, “Ngồi cạnh làm gì, giống như con chó nhỏ...”
Đô miệng, đứng lên rồi lại ngồi xuống ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, “Mới không phải con chó nhỏ đâu!”
“Cô a...” Nói thực là cùng người này cũng không biết làm sao cho ổn. Nếu cự tuyệt thì chính mình khó chịu, mà vốn lại không thể đứng nhìn người này khóc, còn nếu không cự tuyệt lại cảm thấy làm như vậy thật sự quá mạo hiểm, quá mức trái thế tục.
“Chúng ta đêm nay không cần về có được không?” Tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du còn có chút ửng đỏ, kiết nhanh níu lấy tay áo vải của Sở Nguyệt Xuất.
Không khỏi mềm lòng, Sở Nguyệt Xuất trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng gật đầu, “Hảo.”
“Ân!” Đôi mắt đen bóng lóe lên tia khoái hoạt vô cùng, Ngôn Du một lần nữa ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, một lúc lâu lại buông ra, lấy điện thoại ra rồi lại nhăn mi.
Cần nói như thế nào với tỷ tỷ đây?
Vừa nhìn động tác của nàng cùng vẻ mặt lập tức biết nàng đang nghĩ gì, Sở Nguyệt Xuất than khẽ, “Cô gọi tỷ tỷ của cô đi, để tôi nói chuyện với cô ấy.”
“Hảo!” Nghe Sở Nguyệt Xuất nói như vậy, Ngôn Du lập tức đáp ứng, bấm số tỷ tỷ rồi giao điện thoại cho Sở Nguyệt Xuất.
“Tiểu Du, đã muộn, em ở đâu?” Thời gian đã hơn chín giờ, giữa trưa Ngôn Du chỉ nói là buổi tối không trở về nhà ăn cơm, vốn Ngôn Tĩnh đã có chút bận tâm mà lúc này liền bắt đầu miên man suy nghĩ, trong tay cũng đang cầm di động, định gọi điện cho Ngôn Du.
“Ngôn tiểu thư...” Sở Nguyệt Xuất nghiêng đầu, sau khi mắt nhìn thấy điện thoại chuyển cho mình xong liền trực tiếp ngồi xuống giường, trong mắt một tia sủng ái xẹt qua, “Tôi là...”
“Sở lão sư, Tiểu Du lại đang ở chỗ cô bên kia sao?” Ngôn Tĩnh nhăn lại mi, nguyên lai người nhường Ngôn Du cả ngày hưng phấn hóa ra là Sở Nguyệt Xuất sao?
“Ân, nàng đêm nay không quay về.” Sở Nguyệt Xuất thản nhiên thuyết.
“...” Trầm mặc, sau một lúc lâu, Ngôn Tĩnh nhịn không được, “Sở lão sư, cô...”
Có phải đang cùng Tiểu Du kết giao hay không?
Chính là lời nói tới bên miệng lại hỏi không ra.
Nếu thật là như vậy, nên làm thế nào cho phải?
Thật sự không dám suy nghĩ thêm vì thế nói tới bên miệng liền chuyển, “Tiểu Du gần đây luôn luôn thực không vui, cơm cũng không ăn nhiều lắm... Cô có biết chuyện gì xảy ra không?”
Luôn luôn thực không vui, cơm cũng không ăn nhiều lắm?
Tầm mắt dừng ở trên người Ngôn Du vốn mới lấy “Tiểu Lười số 2” từ trong bao ra mà chơi, đôi mắt Sở Nguyệt Xuất càng phát ra nhu hòa.
“Sở lão sư?” Nửa ngày không thấy đáp lại, Ngôn Tĩnh lại gọi một tiếng, lúc này mới đem Sở Nguyệt Xuất từ trong nhu tình như nước kêu trở về, “Có thể... Gần đây áp lực công tác có điểm lớn, dù sao khoảng cách kỳ thi vào trường cao đẳng chỉ còn lại có hơn một trăm ngày...”
“Như vậy...” Như có điều suy nghĩ mà gật đầu, nhưng trong lòng Ngôn Tĩnh đối với lý do này một chút cũng không tin, “Như vậy, Tiểu Du đêm nay lại muốn phiền toái Sở lão sư rồi.”
“Ân, không có gì.” Cúp điện thoại, Sở Nguyệt Xuất trực tiếp đứng dậy từ trong tay Ngôn Du rút đi gối nhỏ, hai tay chống đỡ hai bên thân mình của nàng, làm có chút hù sợ Ngôn Du, “Gần đây... Cũng không hảo ăn cơm sao?”
Nháy mắt mấy cái, nhìn Sở Nguyệt Xuất đang phủ trên mình, sợi tóc từ một bên vai như như tơ lụa trượt xuống, Ngôn Du lộ ra ngây ngô cười.
“Không cho cười, còn thật sự trả lời tôi.” Cho nên mới gầy thành ra như vầy phải không?
“Tôi nhớ cô a.” Thực tự nhiên nói xong Ngôn Du đưa tay cầm lấy một luồng tóc của Sở Nguyệt Xuất chơi, “Cho nên liền không muốn ăn cơm.”
Đây là cái thể loại biểu đạt gì?
Tuy rằng hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngôn Du nhưng Sở Nguyệt Xuất vẫn còn bởi vì Ngôn Du biểu đạt ‘ách nhiên thất tiếu’, nhìn người dưới thân còn thật sự đang chơi tóc của mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
Tối nay là lần đầu tiên nàng chủ động hôn môi người kia.
======================
Ed: Rồi, phải ghi chú loại chiêu thức nếu thấy đối phương có ý với mình nhưng cứ làm giá cự tuyệt này nọ, đừng nói gì hết ráo, cứ đè ra hun sưng mỏ là được tuốt!!!! ^3^ Bị đánh phù mỏ cũng đừng nói tui xúi bậy mọi người nha hahahahahaha
P/s: Du làm sao mà đảo được tình thế hay thiệt, từ bị cự tuyệt thành bị người ta lôi kéo vào khách sạn mới dữ:3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]