25 phút sau lúc Nguyên Uyên chạy tới mộ viên, nhìn thấy chính là một lớn một nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất bộ dáng nghiêm túc nhổ cỏ, anh kéo kéo khóe miệng có chút buồn cười, nhưng trong lòng theo đó tới lại là ngũ vị tạp trần, may là lần này Tiểu Khởi không có âm thầm rời đi, may là anh còn có thể tìm được bọn họ.
"Viên Viên tới rồi." Bồng Hao vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyên Uyên, vui vẻ đứng lên chạy tới bên cạnh anh, dùng hai tay dính đầy bùn đất và nhựa cỏ ôm trụ chân anh.
Lâm Tiểu Khởi thấy động tác này của Bồng Hao, còn chưa kịp nhắc nhở bé, quần tây của Nguyên Uyên liền đã bị dấu móng vuốt nhỏ của Bồng Hao ịn bẩn, Lâm Tiểu Khởi yên lặng thu hồi lời khóe miệng, cậu cái gì cũng không nhìn thấy.
Nguyên Uyên cũng không để ý, hai cánh tay một cái bế Bồng Hao lên, mặt đối mặt hỏi bé: "Bồng Hao chơi rất vui?"
Bồng Hao tiếp theo đem tay nhỏ bị bẩn của bé chưa cọ rửa sạch sẽ áp vào trên mặt Viên Viên, một đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm: "Bồng Hao và ba ba thăm ông lớn, bà nội, còn nhổ cỏ, rất vui."
Lâm Tiểu Khởi rút rút khóe miệng, con yêu à, con có biết đôi móng vuốt bẩn kia của con ịn vào ai không? Con biết khuôn mặt kia bao quý giá không? Bán con đi cũng bồi thường không nổi, cha con năm đó cũng chưa từng dám làm như thế, thật là không biết người không sợ.
Nguyên Uyên lại đối với Bồng Hao một chút tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-tu-su-canh-thanh/51718/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.