Lâm Tiểu Khởi thần bay phách lạc từ chỗ Kha Tòng rời đi, cậu vừa nghĩ tới Nguyên Uyên có lẽ đã sớm biết Bồng Hao là con của anh do đó mới tiếp cậu cậu ở chung một chỗ với cậu liền đáy lòng phát lạnh, mặc dù nói với chính mình Nguyên Uyên sẽ không lừa gạt cậu, nhưng ngay cả chính cậu cũng giấu diếm Nguyên Uyên chuyện này, cậu có tư cách gì đòi hỏi Nguyên Uyên, lại nghĩ tới Kha Tòng nói Nguyên Uyên có lẽ còn có người trong lòng thanh mai trúc mã liền càng phiền lòng, mặc dù lời Kha Tòng chưa chắc có thể tin, nhưng chưa chắc cũng không phải là thật sự.
Tâm tình cậu rất không tốt, ngay cả Vi Ny và Chu Chu thay nhau gọi điện thoại tới cũng không có nhận, cậu cảm giác mình bức thiết cần tìm chút gì đó an ủi chính mình, cậu không muốn về nhà, bất tri bất giác liền đi tới công viên gần đó, lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó ở chỗ này đáp ứng ở chung một chỗ với Nguyên Uyên, cậu đầu óc rất loạn.
Điện thoại di động vang lên suốt, Lâm Tiểu Khởi dưới cơn giận dữ nhìn cũng không nhìn liền dập máy, cậu nhớ tới lúc còn rất nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau Nguyên Uyên gọi anh là Viên Viên ca, khi đó Lâm gia còn chưa có suy tàn, ông nội và bác cả vẫn còn sống, tình cảm giữa Lâm Mộ Thành và Diệp Anh coi như hòa thuận, Bát Bảo cũng còn sống, cô duy nhất của cậu Lâm Mộ Du còn chưa ý thức được tầm quan trọng của con trai đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-tu-su-canh-thanh/2305967/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.