Nguyên Uyên biết bảo bối nhà anh không có cảm giác an toàn liền thích suy nghĩ lung tung, nếu Tiểu Khởi đều nguyện ý nói bí mật của em ấy với mình, vậy mình cũng phải cho em ấy biết yêu em ấy cũng không chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi.
Anh niết niết tai Tiểu Khởi: "Có biết anh lúc nào thích em hay không?"
Lâm Tiểu Khởi buồn bực ngẩng đầu, chẳng lẽ không phải đoạn thời gian trước sau khi cậu về nước sao? Bọn họ trong lúc đó bởi vì Bồng Hao có rất nhiều gặp gỡ, lâu ngày liền hai bên thích nhau.
Nhìn ra mê mang trong mắt cậu, Nguyên Uyên thở dài, nếu như không phải mình ra tay giam em ấy tới bên cạnh mình, còn không biết con người trì độn này lúc nào có thể kịp phản ứng, đoán chừng đời này anh đều phải cô độc.
Hơn nữa không chỉ như vậy, anh không những sẽ thiếu đi một người yêu, có lẽ ngay cả mình còn có con trai hoạt bát đáng yêu cũng không biết, đời này sống tới thất bại.
Anh chống lên trán Tiểu Khởi: "Anh cũng không biết lúc nào thì thích em, từ lúc anh chân chính hiểu hàm nghĩa tình yêu này trong lòng cũng chỉ chứa được một mình em."
Hồi anh học trung học đều ở trong học tập không bờ bến vượt qua, xung quanh không phải không có nữ sinh bày tỏ với anh, nhưng anh đối với mấy chuyện này không có cảm giác gì, khi đó ở nhờ Lâm gia đương nhiên đều không lo lắng, chuyện suy nghĩ nhiều nhất chính là làm sao đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-tu-su-canh-thanh/2305966/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.