Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau, An Lăng Nhiên thiết yến ở Mục vương phủ.
Thứ nhất, chính thức mở tiệc chiêu đãi muội phu tương lai Văn Mặc Ngọc; thứ hai, chúc mừng chính mình sống lại.
Hóa ra, theo tập tục Lạc Vân quốc trước khi nữ nhi lập gia đình thường mời con rễ đến chơi: thứ nhất tỏ ý thỉnh cầu sau này quan tâm nhi nữ mình hơn; thứ hai thể hiện tài lực cũng như thực lực của nhà mẹ đẻ.
Vì là tiệc gia đình, cho nên người được mời tới không nhiều lắm. Mà bản công chúa, cũng không có mặt.
Tôi còn có, chuyện quan trọng hơn phải làm.
Lấy bột tránh đánh thành mực, đổ từng chút từng chút vào trong rượu, khuấy đều, cho hòa tan xong hết tôi mới cầm bầu rượu nghiêm túc đặt lên cái mâm trong tay Kỳ Nhi.
Đôi mắt đen nhánh của Kỳ Nhi sâu không thấy đáy, “Công chúa, cô đã nghĩ kĩ chưa?”
Tôi cười nhạt, “Kỳ Nhi, nếu sợ mang phiền phức, rượu này, để ta bưng đến tiền thính cũng được.”
Nghe vậy, Kỳ Nhi không nói nữa, chỉ lắc đầu thở dài rồi nhanh chóng vọt đi.
Tôi quay đầu lại nhìn cửa sổ chăm chú, cơn mưa đầu thu.
Nhiều ngày nay, điều như thế.
Mưa phùn rả rích, chọc người buồn bả.
Huyền Nguyệt đoán không sai, tôi đúng là… đã động tâm với tiểu ngu ngốc, một loại tình cảm muộn phiền.
Nếu không có sự xuất hiện của Trại Nguyệt công chúa, có lẽ tôi còn có thể tự lừa dối chính mình, nhưng từ sau khi Nguyệt Nhi nhắc tới tiểu ngu ngốc, trong lòng có gì đó không xua đuổi được, đuổi không đi.
Thế nhưng Huyền Nguyệt cũng quá coi thường tôi rồi, cho dù có ghen ghét thế nào tôi cũng không có ngốc đến nỗi mà đi hại tiểu ngu ngốc. Huyền Nguyệt nói, thuốc này bất quá là thuốc mê mạn tính, sau khi uống vào xong sẽ giống như người trúng độc mà quyến luyến bịn rịn, không hại đến tính mạng.
Tôi mà có tin, tôi mới là cổ nhân ngu ngốc thật ấy.
Theo tôi thấy, thuốc này là mạn tính còn thuốc độc mới là thật.
Cho dù thật có một ngày, tiểu ngu ngốc tạo phản, tranh đoạt giang sơn với Huyền Nguyệt, ắt cũng là một hoàng đế đoản mệnh, Huyền Nguyệt muốn, là ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Quãng thời gian này, tôi một mặt cùng với Huyền Nguyệt lá mặt lá trái, một mặt chờ đợi thời cơ giải thích rõ tình hình với tiểu ngu ngốc.
Tôi cân nhắc, Mục vương phủ bây giờ, ngoại trừ Nguyệt Nhi đơn thuần ra, ai cũng coi tôi là tay trong của Huyền Nguyệt, cho dù tôi có tốn hết nước miếng nói ra hết mọi mưu kế, tiểu ngu ngốc cũng sẽ không tin tôi nửa chữ. Vì thế để bảo vệ quyền lợi, tôi liền tương kế tựu kế, sai Kỳ Nhi đi mua chút thuốc xổ giả làm độc dược, đêm nay tiểu ngu ngốc uống vào, Huyền Nguyệt định binh lâm thần tướng, “chỉ điểm” cho An Lăng Nhiên một phen, khiến cho hắn ngoan ngoãn nghe lời, rồi sau đó mới định ngày cho uống thuốc giải.
Ngay vào loại thời điểm như vầy, tôi lại chợt nhận ra một lời giải thích cho tất cả, làm chơi ăn thật. (làm ít công to)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.