Chương trước
Chương sau
Huyền Nguyệt cười nói: “Công chúa là người thông minh. Chuyện Lý Đình Chính lần trước, ngài đã nhìn thấu tâm tư Huyền Nguyệt, hôm nay bằng hữu ngày mai đối thủ, thế lực của An Lăng Nhiên và Túc Phượng, Huyền Nguyệt thật không dám xem nhẹ, nghĩ lại, sợ là chỉ có công chúa mới có thể giúp ta.”
Tôi lạnh lùng liếc mắt một cái, thong thả nói: “Bộ Thất điện hạ ở trong phủ té xuống nước à, hay bỏng đầu óc? Nếu ngài đã nhận định thích An Lăng Nhiên, ngài cho rằng ta sẽ giúp ngài hại hắn sao?”
Huyền Nguyệt chắp tay cười to: “An Lăng tiểu tử là người của ta, sao ta lại hại hắn? Chỉ là sợ ngày sau có chút gợn sóng, cho nên trước tiên dự trù áp chế một phen thôi, mà việc này người khác làm thì ta không yên tâm lắm, cũng chỉ có mỗi công chúa.”
Tôi há miệng muốn nói, lại bị Huyền Nguyệt đoạt trước, hắn nắm tay tôi nói: “Đương nhiên, công chúa cũng không làm không công. Về phía Trại Nguyệt, Huyền Nguyệt sẽ đích thân sắp xếp, bảo đảm nhất định không để bước vào cửa Mục vương phủ.”
Tay tôi run lẩy bẩy, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Huyền Nguyệt vốn là một con sói.
Một con chó sói độc ác.
Hắn nhắm đúng thời cơ, thấy tôi bị vắng vẻ đến tinh thần sa sút, nên muốn lợi dụng sự đố kỵ ghen tuông của nữ nhân đi hãm hại tiểu ngu ngốc, lấy cái này củng cố giang sơn sau này.
Cho nên nói, bọn người thống trị cho đến giờ cũng không ai là người nhân từ.
Khuôn mặt Huyền Nguyệt vẫn lộ vẻ cười ôn hòa như cũ: “Công chúa, ngươi cảm thấy cuộc mua bán này thế nào?”
Rút tay mình về, quay lưng về phía hắn nhắm mắt lại.
“Ngươi nghĩ, nên làm thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.