Túc Phượng tiếp tục nói: “Trương đại phu không có tật xấu gì lớn, chỉ có tật hay vơ vét của cải. Người bình thường nếu có ốm đau, hắn chữa trị không lấy tiền cũng thôi. Đối với nhà giàu chúng ta, hắn lại chọn tam trở tứ, thói quen xấu nhất chính là ngâm bệnh.”
“Ngâm bệnh?” Tôi nháy mắt mấy cái, nhất thời không hiểu được.
Túc Phượng vuốt cằm, yêu thương sờ sờ trán An Lăng Nhiên nói:
“Danh gia vọng tộc, nếu có ai bị thương an nguy đến tính mạng, lão Trương hồ đồ này sẽ chữa trị nghiêm túc, nhưng nếu chỉ gặp bệnh nhỏ, hắn lại cố tình trì hoãn. Cái gì cũng từ hư nhược nói tới, bệnh nhỏ ba ngày kéo dài tới năm ngày mới hết, bất quá cũng chỉ là cho uống thuốc bổ nhiều hơn một chút. Cho nên, ngày mai lão Trương hồ đồ này có quay lại, nói Nhiên nhi không tốt, ngươi cũng không cần phải so đo, mặc hắn viết đơn thuốc là được.”
Tôi chậc lưỡi, nhất thời lờ mờ nói không ra lời.
Cho nên nói, gừng càng già càng cay a.
Vừa rồi tôi còn tưởng rằng, Mục vương Mục vương phi đều bị ngốc hết, nhìn không ra Trương đại phu hắn dùng An Lăng Nhiên làm phiếu cơm dài hạn, cố ý lừa thêm chút tiền thuốc. Bây giờ mới thấy, hai vợ chồng người này như gương sáng, e là cũng giống tên đại phu này, giả bộ hồ đồ, mặc hắn lừa chút tiền đi cứu khổ dân chúng bần cùng.
Người khổ nhất, chính là tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên phải uống thuốc bổ “Thuốc đắng dã tật”.
Sau khi nghe xong, ấn tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560126/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.