Ba ngày liên tục, toàn bộ Mục vương phủ đều không được sống yên ổn.
Chẳng qua là vì lúc tiểu thế tử ăn cơm trưa bị hóc xương.
Mời đại phu, kêu nha hoàn, nấu thuốc hầm canh thông cổ họng, thắp nhang cầu phật lạy Bồ Tát… chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Mục vương phủ gà bay chó sủa.
Lại nói tới vị Trương đại phu nổi danh là Hoa Đà tái thế này, tôi thật bội phục sát đất. Trước khi hắn đến chính tai tôi nghe rõ đứa ngốc chỉ nuốt phải miếng xương cá nhỏ, đến miệng của hắn, một miếng xương nho nhỏ lại biến thành một hung khí giết người, lát sau lại nói xương cá mắc ở cổ họng sẽ làm cho hô hấp không thông, ứ đọng không khí, nhẹ thì khạc ra máu, nặng thì không thở được; trong chốc lát lại nói xương cá rất nhọn, sẽ làm yết hầu bị thương, e rằng mất máu gây ảnh hưởng đến tính mạng. Nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu không thấm vào đâu, còn chuyện rốt cuộc mảnh xương cá bị hóc có trôi xuống được không lại không thèm nhắc tới.
Túc Phương đường đường là Mục vương phi tất nhiên cũng là một người khá mạnh mẽ, nếu đổi lại là người khác thấy bộ dạng có nề nếp của Trại Hoa Đà, e là chỉ biết hoảng sợ rồi rơi nước mắt khổ sở, duy chỉ Mục vương phi tức giận đến nỗi dậm chân, rốt cuộc cũng không thèm để ý đến “phụ dung’ căng họng rống lên, tư thế này, cũng chỉ kém là không bước tới kéo áo tên đại phu kia:
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, mảnh xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thu-kho-cau/560125/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.