Ngay khi Liễu Y Y đến gần viện phủ, con rùa đen Lão Mạn cõng theo con vẹt và con lừa cũng đi đến bên ngoài Ẩn Tiên Cư.
"Tên kia là ai?"
Liếc qua, con lừa đầy sợ hãi.
Trên tay cầm một thanh trường kiếm còn dính máu, y thoạt nhìn chắc chắn không phải người tốt... không phải muốn bắt ta làm nhân bánh chứ!
"Y là đệ tử của Trấn Tiên Tông..." Con vẹt nói.
Mặc dù chưa ra ngoài cấm địa bao giờ nhưng nó vẫn có thể nhận ra quần áo và trang sức của Trấn Tiên Tông.
Con lừa rụt cổ lại: "Nghe nói đệ tử các tông môn đều rất mạnh, có thể tiện tay giết chết yêu thú... Chúng ta nhanh tìm chỗ núp đi!"
"Tốt nhất là nên trốn đi, nhưng nếu không ngăn cản lỡ y làm chủ nhân bị thương thì hỏng bét rồi. Hắn vẫn còn chưa bắt đầu tu luyện đấy!"
Chúng đã ở cùng Tô Ẩn nhiều năm, biết rất rõ tình huống của hắn, liên tục học đánh đàn, chơi cờ, viết thư pháp, vẽ tranh, v.v.. Chưa từng luyện qua công pháp, cho dù có chút thực lực cũng không quá mạnh.
Có thể mạnh hợn so với người thường một ít, nhưng nếu đối mặt với người tu Tiên chân chính... nhất định chịu thiệt thòi!
“Vậy phải làm gì đây?” Con rùa già hỏi.
Bỏ chạy thì đối phương có thể sẽ ra tay với chủ nhân, nếu không bỏ chạy thì chúng sẽ gặp nguy hiểm, quá khó để lựa chọn.
Con vẹt nói: "Hay là như vậy đi, để ta hỏi y muốn làm gì, nếu như không nói lời nào, thì chính là người xấu. Ta sẽ giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thinh-tieu-su-thuc/1160462/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.