Con vẹt rời khỏi Ẩn Tiên Cư rất nhanh đã bay đến khu cấm địa.
"Đại Hắc, Lão Mạn, chủ nhân đã tìm được chỗ ở mới, sai ta gọi các ngươi qua đó!"
Trong mắt Tô Ẩn, nó chỉ là một con vẹt biết bắt trước, nhưng lúc này nó giống như một người bình thường, suy nghĩ và ngôn ngữ của nó đều rất rõ ràng lưu loát.
"Người bên ngoài hơi một tí là lấy roi quất vào ta, bắt ta kéo cày, ta rất sợ..."
Một giọng nói run rẩy vang lên, một con lừa đen đứng bằng hai chân sau, hai móng trước đang che miệng, đầy vẻ lo lắng.
Lừa cũng biết nói chuyện!
"Không có gì phải sợ nữa a, chúng ta hiện tại cũng đều là yêu thú rồi!"
Một con rùa đen ở bên cạnh chậm rãi nói.
Mỗi một chữ đều nói rất chậm, phải mất ba phút mới nói xong một câu.
"Ngươi đừng nói nữa, ta nghe sốt hết cả ruột!"
Con vẹt ngắt lời nói: "Ba chúng ta trước đây chỉ là những con vật bình thường. Sau khi nghe chủ nhân chơi đàn, xem hắn vẽ tranh, ăn thức ăn hắn trồng, chúng ta đã mở ra trí tuệ của mình, thực lực cũng càng ngày càng mạnh thêm, nhưng không có nghĩa là rất mạnh. Bên ngoài vẫn có rất nhiều cường giả. Sau khi rời khỏi chỗ này, chỉ cần đi theo chủ nhân, không nói chuyện, không biểu hiện ra, sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta chỉ cần giả vờ là những con vật bình thường... chắc sẽ được an toàn. "
"Chỉ có thể như vậy thôi..."
Con lừa vội vàng gật đầu.
Khi còn là một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-thinh-tieu-su-thuc/1160461/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.