“Hoàng Thượng, không thể a…”
Lần này không cần Vương Ngự sử mở miệng, các lục bộ đại nhân khác cũng đã không hẹn mà cùng lên tiếng can ngăn.
“Hoàng Thượng, nếu ngài thật sự giết Bùi Dạ Tập hoặc các quản sự liên can thì lại trúng kế của hai nước kia. Bọn họ sẽ càng làm cho mật thám lan truyền trong dân chúng, nói Hoàng Thượng ngài đúng là chột dạ cho nên Bùi Vũ Khâm vừa chết, ngài đã lập tức bắt đầu đuổi tận giết tuyệt.”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, không thể giết. Thậm chí Tây Lãnh quốc và Bắc Ngung quốc còn có thể lấy cái chết vì bệnh của Bùi Vũ Khâm nói là do Hoàng Thượng ngài âm mưu hãm hại. Đến lúc đó, đừng nói Bùi gia sẽ vì vậy tan cửa nát nhà mà lòng các thương nhân trong thiên hạ cũng rét lạnh. Khiến cho phần lớn thương dân vì đảm bảo tính mạng cho thân gia mà chạy đi nước khác.
Đó mới thật sự là tiện nghi cho Tây Lãnh và Bắc Ngung, vậy không phải làm giàu cho nước chúng mà làm nghèo nước mình sao? Chuyện như vậy, bất luận thế nào cũng không thể làm.”
“Đúng vậy, lại nói, có lẽ chuyện Hoàng tử Bắc Ngung quen biết với Bùi Dạ tập đó vốn chỉ là người ta châm ngòi ly gián thì sao? Thậm chí còn ôm mục đích một hòn đá ném hai chim.
Xin Hoàng Thượng cùng các vị công thần nghĩ lại. Bắc Ngung cố ý lan truyền chuyện Hoàng tử nước họ có quan hệ cá nhân với Bùi Dạ Tập là vì cái gì a? Chẳng phải chính là muốn mượn tay ngô hoàng giết người Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609742/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.