Edit: Ring.
Càng đừng nói đến mùi thuốc tràn ngập khắp phòng, hiển nhiên là đã uống thuốc được một thời gian rồi.
Mà bên giường, một nữ tử tóc như mây, nhìn không rõ mặt lại đang cúi đầu im lặng rơi nước mắt. Nếu không phải Vương Ngự sử thấy bả vai nàng run run thì chắc còn chưa biết nàng đang khóc.
Nữ tử này hiển nhiên chính là Bùi Giang thị, kế thất của Bùi Vũ Khâm.
Vương Ngự sử thấy bộ dáng cả nhà thê thảm như vậy thì cũng không đành lòng: “Tiên sinh a, mới chỉ mấy ngày không gặp thôi mà sao ngài… ngài lại bệnh thành như vậy?”
“Một lời khó nói hết a!”
Bùi Vũ Khâm tựa hồ cũng cảm khái, sau đó hình như lại nghĩ đến chuyện gì thương tâm nên lại ho một tràng dài.
Đợi đến khi hắn bình ổn lại thì cũng đã qua thời gian một chén trà nhỏ.
“Yên nhi, nàng… nàng ra ngoài một lát đi. Ta… ta có chuyện nói với Vương đại nhân.”
“Dạ, tướng công!”
Giang Mộ Yên lập tức nhu thuận sắm vai một kế thất đáng thương trong nhà phú quý thật hoàn hảo, nàng cúi đầu chậm rãi bước ra ngoài.
Tuy từ đầu tới cuối không lớn giọng nói câu nào nhưng những gì nên để Vương Ngự sử nhìn thấy, nàng đều thể hiện rõ hết. Thí dụ như sự tiều tụy hay nước mắt và vẻ ủy khuất trên mặt.
Vì thế, một màn kịch lại được người Bùi gia diễn y như thật.
Một canh giờ sau, khi Vương Ngự sử bước ra từ phòng Bùi Vũ Khâm, sự thoải mái cùng đắc ý lúc đến của hắn đã sớm mất tăm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609739/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.