Giang Mộ Yên ở trong phòng bốn ngày, cuối cùng cũng bước ra cửa. Điều này khiến rất nhiều người thơ phào nhẹ nhõm, nhất là Hồng Nguyệt và Thanh Thư.
“Phu nhân, cô, cô ra rồi? Cô muốn đến hoa viên hít thở không khí một chút sao? Nô tỳ bồi cô đi được không?”
Hồng Nguyệt trước đây chỉ mong Giang Mộ Yên tốt nhất là an ổn ở trong phòng không ra ngoài nhưng bây giờ chỉ ước gì Giang Mộ Yên có thể ra ngoài đi một chút. Nếu không, nàng cứ tiếp tục nhốt mình trong phòng, không chịu gặp lão gia hay bất kỳ người nào, vậy sao được?
Thanh Thư cũng hiểu ám chỉ của Hồng Nguyệt, lập tức gật đầu “Đúng vậy, đúng vậy. Phu nhân, cứ ở trong phòng mãi cũng không tốt. Cái kia, lần trước phu nhân ngài nói muốn đi xem da dê ngâm thế nào rồi, hôm nay Thanh Thư vô cùng rảnh rỗi, phu nhân muốn đi xem không?”
Giang Mộ Yên thấy bộ dáng hai người bọn họ run lên thì liền biết mấy ngày nay nàng đã dọa đến họ. Thật ra nàng cũng không phải tức giận trong phòng suốt bốn ngày. Trên thực tế, sau khi nổi giận đùng đùng trở lại phòng hôm đó, chỉ một buổi tối thôi là sự tức giận của nàng đã nguôi rồi.
Nàng hiểu Vũ Khâm suy cho cùng cũng là không muốn nàng thương tâm. Sở dĩ không nói chắc chắn là do hắn có nỗi khổ riêng. Làm thê tử, người yêu của hắn, thật ra điều nàng phải làm là bao dung và thấu hiểu chứ không phải cố tình gây sự mà tức giận hay cãi nhau với hắn.
Có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609650/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.