“Xem ra ta mang thai lần này, trong nhà lại sắp không được hòa thuận rồi!” “Yên nhi, nàng đừng nghĩ nhiều!” “Đúng vậy, thẩm thẩm, nương con sẽ không làm chuyện tổn thương đến thẩm thẩm và đứa trẻ trong bụng người đâu!” Nghe lời nói không biết là giả vờ hồ đồ hay thật sự ngây thơ nghĩ Vân Ái Liễu sẽ không chán ghét Giang Mộ Yên của Bùi Huyền thì Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên đều chỉ cười cười. “Ừ, chuyện này chúng ta đều tin tưởng. Huyền nhi, Phong nhi, tế bái Cốc thân hàng năm đều cần nam đinh trong nhà đi. Năm nay thúc thúc không đi, hai đứa là nam đinh còn lại của Bùi gia, liền từ các ngươi thay thế thúc thúc tế bái Cốc thần cầu phúc năm sau đi!” “Dạ, thúc thúc!” Hai người vừa nghe liền hiểu Bùi Vũ Khâm cố ý dùng chuyện tế bái Cốc thần đuổi khéo bọn họ đi, để một mình hắn ở lại nói chuyện với Giang Mộ Yên. Mục đích muốn ở cùng với Giang Mộ Yên đã rõ ràng như vậy, bọn họ sao lại nhìn không ra? Hai người vừa đi, bên cạnh Giang Mộ Yên cũng chỉ còn lại hai nha hoàn và gã sai vặt tâm phúc là Thanh Thư và Hồng Nguyệt. “Thanh Thư, cá chép phóng sinh đã chuẩn bị xong hết chưa?” “Lão gia yên tâm, đã sớm chuẩn bị xong rồi. Bây giờ thùng gỗ đang đặt cạnh hồ, bây giờ ngài và phu nhân muốn qua đó sao?” “Ừ, đi thôi!” ~ “Vũ Khâm, thì ra phóng sinh chính là thả đám cá chép này vào hồ lại a!” Giang Mộ Yên nhìn cái thùng gỗ chứa không dưới một trăm con cá chép đuôi đỏ, vẻ mặt ‘thì ra là vậy’. “Đúng vậy, phóng sinh đại biểu cho làm việc thiện tích đức. Sau khi phóng sinh hết đám cá chép này, chúng ta sẽ trở về phòng, bắt đầu tắm rửa, tẩy đi hết những gì không hài lòng, không như ý cùng tất cả những ốm đau, bệnh tật không tốt trong năm cũ, chỉ để lại một thân thuần khiết nghênh đón một năm mới. Đây cũng là một nghi thức rất quan trọng trong lễ mừng năm mới, nếu Yên nhi cảm thấy rườm rà thì cứ nói, ta sẽ bảo Hồng Nguyệt đỡ nàng về nghỉ ngơi trước.” “Không cần. Ta ở trong phòng buồn mấy ngày rồi, thật vất vả mới có thể ra ngoài đi một chút, ta mới không muốn trở về nghỉ ngơi nhanh như vậy đâu. Huống chi những chuyện này đều rất ý nghĩa, ta không hề thấy rườm rà hay nhàm chán. Vũ Khâm, đây là lễ mừng năm mới đầu tiên của ta cùng chàng, trong lòng ta thật sự kích động vô cùng!” Giang Mộ Yên nhẹ nhàng tựa vào người Bùi Vũ Khâm, hai người cứ như vậy mà nói chuyện với nhau. Mà để đề phòng chuyện Hồng Nguyệt lại nghe được cái gì không nên nghe, Hồng Nguyệt và Thanh Thư đã sớm bị phân phó đứng cách đó hơn năm trượng chờ bọn họ rồi. Đợi hai người thì thầm nói không ít chuyện xong thì mới cùng nhau đẩy ngã thùng gỗ. Nhất thời, hơn trăm con cá chép đuôi đỏ trong thùng lập tức đua nhau nhảy vào hồ, thoáng cái đã lặn mất tăm. Hai người nhất thời nhìn nhau: “Vũ Khâm, vậy xem như đã phóng sinh rồi sao?” “Ừm, phóng sinh xong rồi!” “Năm nào cũng phóng sinh cá chép hết ư?” “Vậy Yên nhi muốn phóng sinh con gì khác sao?” “Bây giờ còn chưa nghĩ đến. Tới lễ mừng năm mới sang năm ta lại nói cho chàng!” “Được, vậy sang năm nàng nhớ nói ta biết!” “…” Đối thoại nhàm chám vô cùng, nhưng có ai quy định giữa phu thê với nhau nhất định phải nói những lời triết lý, ý nghĩa mới được chứ? Quan trọng là bọn họ đều vui vẻ, vậy không phải tốt rồi sao? ~ Bữa cơm đoàn viên buổi tối thì náo nhiệt, vui vẻ không thôi. Gần như tất cả mọi người trong phủ đều tập trung đến ăn cùng nhau. Ngoại trừ các đầu bếp đang nấu ăn trong bếp cùng một số hạ nhân đang bận dọn món thì tất cả mọi người đều đã ngồi đầy khắp đại sảnh Bùi gia. Chín phần trong số họ là những nha hoàn, nam phó mới được mướn vào phủ cho nên đây có thể xem như lần đầu tiên họ được dùng bữa cơm đoàn viên phong phú như vậy trong nhà chủ tử, rất nhiều người còn kích động đến rơi nước mắt. Mà đối với Giang Mộ Yên trước giờ vẫn luôn khá là xa cách thì có thể dùng cơm với nhiều người như vậy, cảnh tượng náo nhiệt thế này lại khiến mắt nàng hoe đỏ. Nếu đổi lại là trước đây, nàng thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng thế này. Nhưng giờ nàng đã là một trong số họ, đang ở ngay trong sự náo nhiệt đó. Bởi vậy Giang Mộ Yên quá mức cao hứng, dù Bùi Vũ Khâm liên tục ngăn cản cũng đã uống ba chén rượu, cuối cùng say đến ngã, được Bùi Vũ Khâm ôm về phòng. Mà toàn bộ Bùi gia, tối hôm nay, ngoại trừ gia chủ Bùi Vũ Khâm còn thanh tỉnh thì hầu hết đều quyết chí ‘không say không về’. Một năm cũng chỉ có đêm nay mà thôi. Cho nên hôm nay không có chủ tử hay hạ nhân, chỉ có mọi người đều vui vẻ, náo nhiệt. ~ “Lâm đại phu, không sao chứ?” Tuy đã ôm Giang Mộ Yên trở lại nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn còn lo lắng, cho nên đã tìm Lâm đại phu đến bắt mạch cho nàng. “Lão gia yên tâm, một chút rượu mà thôi, không có việc gì. Việc bồi dưỡng thân thể thời gian qua của phu nhân rất hiệu quả. Bởi vì nghe mạch tượng thì mạch phu nhân đập vững vàng, mạnh mẽ, chứng tỏ các tiểu thiếu gia đều rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ cần tiếp tục bồi dưỡng như vậy thì phu nhân nhất định có thể sinh hạ một đôi khỏe mạnh.” Lâm đại phu chậm rãi đứng dậy, rõ ràng là rất đồng tình với lão gia có lòng bảo hộ thê tử quá mức này. Nhưng cũng thông cảm cho việc hắn tuổi lớn mới làm cha mà kích động nên lão cũng không nói thêm lời dư thừa gì. “Vậy là tốt rồi. Lâm đại phu, làm phiền ông, để ông sắp qua năm mới rồi mà còn phải đến bắt mạch. Nếu được thì ông đến tiền thính uống rượu, ăn bữa com đoàn viên đi!” “Lão gia ngài khách khí rồi. Vậy lão hủ cáo lui!” Sau khi Lâm đại phu đi, Bùi Vũ Khâm liền tự tay bưng nước ấm, dùng khăn ẩm lau mặt cùng tay cho Giang Mộ Yên, sau đó lại cởi áo ngoài, cuối cùng nhìn nàng thoải mái nằm ngủ trong ổ chăn, hắn mới dịu dàng nở nụ cười. Lần đầu tiên, Bùi Vũ Khâm không lên giường nằm với Giang Mộ Yên mà chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, lẳng lặng chờ nàng cả một đêm! Bởi vì đây là đêm giao thừa, là đêm đón năm mới. Nếu Yên nhi của hắn uống rượu, ngủ say, vậy để phu quân là hắn thủ cho nàng đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]