Nhưng dù vậy, Giang Mộ Yên vẫn cảm thấy cần phải giải thích, có điều cách giải thích này có hơi khác một chút. Cho nên nàng cười khẽ, nói “Hồng Nguyệt, chuyện này em không hiểu đâu, chẳng lẽ em không biết đạo lý trước khác nay khác sao? Có câu mỗi năm tuổi thêm một, mỗi tuổi người khác nhau. Tâm tình khác thì tất nhiên cảm giác với mọi vật xung quanh cũng khác.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Hồng Nguyệt, em còn nhỏ, nhiều chuyện em chưa hiểu được đâu! Có điều chờ qua hai năm nữa, tâm lý em thành thục, trưởng thành rồi, em sẽ hiểu thôi. Đây thật ra là một loại tình thú trong cuộc sống ân ái của phu thê!”
Giang Mộ Yên cố ý cười giảo hoạt, mờ ám, Hồng Nguyệt mới đầu vẫn chưa phản ứng lại nhưng sau khi thấy Thanh Thư không ngừng nháy mắt thì mặt nàng nhất thời cũng đỏ lên.
Ý phu nhân là nói đây là tình thú phu thê của nàng và lão gia, là lão gia cố ý nói vậy, mà phu nhân cũng cố ý làm nũng.
“Lão gia, phu nhân, thì ra hai người, hai người, cái kia…”
“Haha, nha đầu ngốc, bây giờ biết rồi chứ? Được rồi, em đi cùng Thanh Thư đi, ta và lão gia còn muốn nói chuyện riêng đây!” Giang Mộ Yên vừa cười lớn vừa dặn.
Hồng Nguyệt xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lập tức lui về sau hai bước, đi song song với Thanh Thư.
Bùi Vũ Khâm vốn còn đang lo lắng không biết nên lấy lí do gì để hóa giải hồ nghi của Hồng Nguyệt, không ngờ Giang Mộ Yên chỉ cần một chiêu như vậy đã thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609641/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.