Tần Hồng Diệp vốn nhịn đã lâu, mười ngày căng thẳng đã sớm khiến nàng khổ không nói nổi. Giờ nghe Giang Mộ Yên nói vậy lại càng như họa vôđơn chí, sao có thể nghe theo? Nhất thời nàng là người đầu tiên lên tiếng phản đối, cũng bất chấphình tượng vốn luôn hòa thuận trước giờ, vừa mở miệng ra chính là lờiphản đối sắc bén: “Vậy sao được? Chúng ta tuổi còn trẻ đã gả vào Bùi gia, sinh con trai cho Bùi gia. Giờ phu quân đều mất đã lâu, chỉcòn lại đám cô nhi quả phụ chúng ta sống qua ngày vốn đã rất khó khăn.Có nhà ai lại không có mấy người thân thích đâu? Người ra chỉ nhìn gianghiệp Bùi gia chúng ta to lớn, nữ nhân thành thân tất nhiên luôn hyvọng họ hàng là ta có thể đưa mấy phần lễ, nhưng đó cũng không chỉ lấydanh nghĩa ta đưa mà cũng vì thể diện Bùi gia a! Dù sao nếu nói ra thì tốt xấu gì ta cũng là nhị phu nhân Bùigia, nếu ra tay quá keo kiệt thì không khỏi khiến người ta nói này nọBùi gia chúng ta. Gia chủ phu nhân muốn thiết lập gia quy, chúng ta đềunguyện ý phối hợp. Nhưng nếu ngay cả một chút lễ này mà phu nhân cũnghạn chế thì cũng quá vô lí rồi.” Lời này của Tần Hồng Diệp quả nhiên lợi hại, Vấn Ái Liễu nghe xong,tuy không mở miệng nói gì thêm nhưng lại liên tục gật đầu, hiển nhiên là rất đồng ý. Cũng như nàng ở Bùi gia bao nhiêu năm qua, mọi người trong nhà biếtnàng chỉ là một tam di nương không có năng lực gì quá lớn, nhưng trongmắt người ngoài thì danh phận di nương của Bùi gia thiên hạ đệ nhất nàycũng thuộc dạng hàng đầu, đại biểu cho giàu có. Mấy năm nay, trong nhà cũng hay có mấy người bà con thỉnh thoảng lénđến Bùi phủ. Vì cái gì? Chẳng phải đều là muốn dựa vào nàng mà lây chútvinh quang sao? Mà mấy người bọn họ ở Bùi gia, ai không phải là chủ tử? Cách mấy nămvề nhà mẹ đẻ thăm một lần, người ở nhà đó có ai dám không xem bọn họ như bà cô mà thờ phụng. Vân Ái Liễu nàng chỉ là một thiếp thất mà đã nở mày nở mặt như vậy, càng đừng nói đến nhị phu nhân chính thức là Tần Hồng Diệp. Cho nên đối với sự phản đối của Tần Hồng Diệp, trong lòng Vân Ái Liễu đồng ý, cũng hiểu rõ, cho nên nàng tất nhiên là đứng cùng chiến tuyếnvới Tần Hồng Diệp. Mà Giang Mộ Yên nghe được lời Tần Hồng Diệp thì lại hơi mỉm cười “Nhị tẩu đúng là sẽ lên tiếng. Xin hỏi nhị tẩu, khi tẩu đưa phần lễ đólà lấy danh nghĩa Bùi gia hay là danh nghĩa của chính nhị tẩu đưa?” Tần Hồng Diệp nghe vậy thì chần chừ một chút, sau đó liền có vẻ hơi quẫn bách. Giang Mộ Yên lộ ra một nụ cười như hiểu rõ “Nếu nhị tẩu lấy danhnghĩa toàn bộ Bùi gia, đứng đầu là lão gia mà đưa thì phần tiền này,trướng phòng* có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng nếu nhị tẩu dùng chínhdanh nghĩa của mình thì xin hỏi nhị tẩu, sao có thể xem như thay mặt cho Bùi tộc trưởng đây?” *(R: trướng phòng: nguyên văn là chủphòng trướng phòng, tức là phòng thu chi chung của Bùi gia hay BVK. Mỗiphòng chắc có thêm một cái trướng phòng nhỏ của riêng mình nữa. K biếtedit sao nên bỏ luôn khúc đầu, chắc mọi người cũng hiểu.) Ý chất vấn sắc bén trong lời này của Giang Mộ Yên, ai cũng có thểnghe ra. Nếu Tần Hồng Diệp đã không biết điều như vậy, cho bậc thangkhông chịu xuống mà vẫn muốn giằng co thẳng mặt thì Giang Mộ Yên tấtnhiên sẽ không giữ thể diện cho nàng nữa. Câu hỏi của Giang Mộ Yên chính là chỉ trích Tần Hồng Diệp bao nhiêu năm qua chỉ dùng tiền của Bùi giamà củng cố danh dự cho bản thân mình. Hay lắm, mượn hoa hiến Phật, trên đời này sao có thể có chuyện tiện lợi như vậy chứ? Tần Hồng Diệp tựa hồ cũng không ngờ Giang Mộ Yên mới vừa rồi còn mỉmcười trông có vẻ rất dịu dàng lại nói đổi là đổi ngay, hoàn toàn khôngcho nàng chút mặt mũi. Nhất thời, Tần Hồng Diệp càng không biết nên giải thích sao mới tốt, biểu tình tất nhiên cũng giật mình sững sờ. Giang Mộ Yên cũng không cho nàng cơ hội suy nghĩ xem phải phản kích như thế nào, lập tức nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu nhị tẩu và tam tẩu vẫn kiên quyết muốn trướng phòng bỏ raphần tiền này thì cũng không phải không được. Có điều bỏ ra bao nhiêu,phương thức như thế nào phải do ta và lão gia định đoạt! Nói cách khác,sau này bạc đưa ra ngoài sẽ không qua tay các phòng nữa. Nhưng số tiềnnên đưa, Bùi gia nhất định vẫn sẽ đưa đầy đủ. Không biết Mộ Yên xử línhư vậy, nhị tẩu và tam tẩu có tán thành hay không?” Lần này thì không chỉ Tần Hồng Diệp, Vân Ái Liễu mà ngay cả Bùi Ngu,Bùi Huyền cũng Bùi Phong cũng bị sự nhanh nhạy, quyết đoán của Giang MộYên làm chấn động. Bởi vì bất cứ câu nào nàng nói cũng đều là mấu chốt.Hơn nữa tài tình là hình như nàng không cần ngươi nói ra cũng đã biếtxem câu tiếp theo nên chờ ngươi ở chỗ nào rồi.. Cho nên sau khi Tần Hồng Diệp thật sự nói ra lý do mà nàng nghĩ chắcchắn có thể làm khó Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm thì nàng mới phát hiện,kết quả này còn muốn tệ hơn nhiều so với không nói. Chẳng những khôngthể cân bằng thế trận mà còn bị Giang Mộ Yên cản trở nhiều hơn. Điều này khiến Tần Hồng Diệp cũng không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào nữa. Mà Bùi Phong chung quy cũng là con ruột Tần Hồng Diệp, không thể đểmẫu thân kinh ngạc, lúng túng như vậy, cho nên hắn không thể không tiếnlên trả lời thay cho Tần Hồng Diệp: “Phu nhân làm việc côngbằng, xử sự hợp lí. An bày như vậy rất tốt, Bùi Phong thay mẫu thân đồng ý chủ ý này của phu nhân. Sau này chuyện tiền lễ liền phiền phu nhânsắp xếp cho.” Bùi Phong không gọi nàng là thẩm thẩm, Giang Mộ Yên tất nhiên là biết nguyên nhân, cũng không làm khó mà chỉ dùng ánh mắt hơi nhu hòa nhìnhắn, sau đó liền gật đầu “Vậy tam tẩu thì sao? Tẩu có ý kiến gì không?” Vân Ái Liễu thấy Tần Hồng Diệp bại trận, không phải đối thủ của Giang Mộ Yên, nàng sao còn có thể tự tìm mất mặt mà tiếp tục dây dưa chứ? Huống chi nàng cũng chỉ là một thiếp thất, Giang Mộ Yên lấy thân phận đương gia chủ mẫu của một nhà mà chính miệng gọi nàng một tiếng tam tẩu đã là vô cùng nể tình rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]