“Nhị tẩu, tẩu đừng khổ sở, người quên đâu chỉ một mình tẩuđâu. Nếu hôm nay nhị tẩu không đến nhắc nhở chắc Vũ Khâm cũng quên luônrồi.
Nhị tẩu, chuyện đám giỗ nhị ca năm nay ta đã biết, lát nữa sẽ bảo Thanh Thư đi an bày, sẽ cho nhị ca một lễ cúng long trọng, cũngsiêu độ cho huynh ấy để huynh ấy an tâm đi đầu thai, dù sao cũng đã haimươi năm rồi.”
“Tam đệ, không cần, nhị tẩu là tội nhân, đám giỗ năm nay cứđể một mình ta đến phật đường niệm kinh đi. Sáng hôm nay ta đến đây cũng chỉ là muốn nói với Tam đệ rằng sau này nhị tẩu không gây phiền toáicho đệ nữa mà sẽ an phận sống tốt thôi. Ta đi đây.”
Nói xong, Lâm Quỳnh Hoa liền xoay người chuẩn bị đi.
Bùi Vũ Khâm nhìn theo bóng lưng lẻ loi cô độc mặc một thân vải bốtrắng toát, trên đầu lại chỉ mang một châu hoa trắng đơn giản của LâmQuỳnh Hoa thì trong lòng chợt dâng lên mấy phần thương cảm, sau đó nhịnkhông được nhớ đến lúc trước khi ba huynh đệ bọn họ còn là thiếu niên,giờ nháy mắt đại ca, nhị ca đã qua đời lâu như vậy rồi, chỉ còn lại haiphòng cô nhi quả phụ tiếp tục sống trong phủ đệ to lớn này, sao có thểtránh khỏi cô đơn thê lương chứ?
Cho dù có phồn hoa sang quý nhưng cô đơn vẫn là sự thật.
Nghĩ đến tình cảnh đại ca, nhị ca đều đối tốt với hắn năm đó, lại giả sử như người đang ở vị trí của Lâm Quỳnh Hoa bây giờ là Yên nhi củahắn, sự hổ thẹn của Bùi Vũ Khâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609553/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.