Trên mặt Lâm Quỳnh Hoa cũng không có vẻ gì như là muốn khởi binh vấntội như Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên đã nghĩa. Ngược lại, vẻ mặt nàngthậm chí còn có mấy phần ảm đạm, tiều tụy.
Thấy Bùi Vũ Khâm đến, nghe hắn gọi một tiếng ‘nhị tẩu’, nước mắt nàng lúc này cũng lập tức rơi xuống, khiến Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không hiểu, không biết nàng đây là đang diễn trò gì a.
“Nhị tẩu, tẩu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trong lòng tuy không tin tưởng nhưng mặt ngoài Bùi Vũ Khâm vẫn biểu lộ sự chu đáo lễ phép như mười mấy năm qua hắn vẫn vậy.
“Tam đệ, ta, ta mơ thấy nhị ca của đê.”
Tam phu nhân lại Lâm Quỳnh Hoa không ngẩng đầu, chỉ không ngừng dùngkhăn tay lau nước mắt, vẻ mặt ảo não lại xấu hổ vừa khóc vừa nói “Trong mơ, nhị ca đệ hung hăng quở trách ta. Nói ta, ta, ta …”
‘Ta’ mấy lần, nàng cũng không nói tiếp câu sau mà lại khóc ra tiếng.
Bùi Vũ Khâm phất tay ý bảo tất cả nha hoàn đang ở trong chính sảnh lui ra ngoài hết, chính hắn lại tiến lên phía trước “Nhị tẩu, nhị ca đến báo mộng, rốt cuộc đã nói cái gì mà lại khiến nhị tẩukhổ sở, ủy khuất như vậy? Ở đây không có người ngoài, nếu nhị tẩu cảmthấy giữ trong lòng khó chịu thì cứ nói ra đi!”
“Tam đệ, nhị tẩu có lỗi với đệ a!”
Dung mạo Lâm Quỳnh Hoa vốn đã vô cùng xinh đẹp, tuy còn lớn hơn BùiVũ Khâm hai tuổi nhưng bao nhiêu năm qua rất để ý bảo dưỡng nên giờ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609552/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.