Lần này, trong bóng đêm không chỉ có tiếng thở của Bùi Vũ Khâm mà cả Giang Mộ Yên cũng cúi đầu than nhẹ.
Một người thì tay chân mềm nhũn, không có sức để chủ động. Một ngườithì không biết gì, ngốc ngốc cọ sát mà chủ động. Cả hai đều cảm thấykhông mấy dễ chịu.
Đừng thấy Giang Mộ Yên không chút kỷ xảo mà coi thường, nàng cũng đãthấy trên TV một chút rồi. Trong tâm trí nàng tất nhiên hy vọng Bùi VũKhâm cảm thấy thoải mái, cho nên Giang Mộ Yên liền cố gắng thử tất cảnhững hình ảnh mình đã từng thấy lên Bùi Vũ Khâm một lần xem hắn thíchnhư thế nào. Hoặc là nói nàng không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ cóthể bắt chước làm theo những chuyện trước kia chưa bao giờ dám, cũngkhông có cơ hội làm lên Bùi Vũ Khâm một lần.
Này chỉ khổ cho Bùi Vũ Khâm, mấy lần rõ ràng Yên nhi đã thành côngchạm đến chỗ hưng phấn nhất của hắn nhưng nháy mắt sau đó, tay nàng đãchuyển qua một chỗ khác, khiến hắn vừa hưng phấn vừa khó chịu. Nhưng màhắn lại không thể lên tiếng thúc giục, miễn cho Yên nhi thật vất vả mớichịu chủ động vì xấu hổ quá mà bỏ dỡ giữa chừng. Vậy hắn phải làm sao a?
Cho nên ngoại trừ nhích người, cố gắng phối hợp với động tác củaGiang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm cũng chỉ có thể dùng giọng nói dịu dàng mà lửa nóng cổ vũ nàng.
~
Cứ như vậy hơn nửa canh giờ sau, hai người đã lên đến trạng thái không thể nhịn được nữa.
Bùi Vũ Khâm dù không muốn thúc giục nhưng lúc này cũng đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609508/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.