Edit: Ring.
Nhưng Bùi Huyền lại lắc đầu, có chút do dự nói “Tiểu thư ngài hiểu lầm, nếu chỉ vì vậy, Bùi Huyền cũng đã không đến tận đây cầu Mộ Yên tiểu thư! Bùi Huyền cùng nương mặc dù không có tiếng nói gì trong phủ nhưng nếu muốn giữ lại một người ở Bùi gia thì vẫn có thể mở miệng nhờ thúc thúc. Có điều –”
“Huyền công tử đừng khó xử, mời nói!”
Giang Mộ Yên cũng nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì tuy nói là nàng bị thương nên mới có chuyện đổi hạ nhân nhưng lấy chuyện Bùi Huyền sắp trở thành con rể nhà Vương ngự sử thì tin chắc nếu hắn muốn giữ lại người bà con đó, hẳn sẽ không có ai phản đối. Vậy vì sao hắn phải đến đây cầu xin nàng chứ?
Cho dù muốn xin, trực tiếp đến tìm Vũ Khâm cũng thích hợp hơn a!
Nhưng Bùi Huyền này lại mang vẻ khó xử đến đây, vậy trừ phi chuyện hắn muốn nhờ có liên quan đến nàng.
“Cho người ta cá không bằng dạy người ta câu cá. Ta cùng nương đều hy vọng Hướng Nhật sẽ có một ngày có được thành tựu, không cần quá lớn lao nhưng ít nhất cũng phải thành thạo một nghề. Dù sao cũng không thể ăn nhờ ở đậu mãi, nếu có thể học được chút khả năng, sau này hắn rời khỏi Bùi gia cũng có thể lo được miếng ăn.
Hơn nữa tuy Hướng Nhật hắn hơi khờ khạo nhưng lại rất cần cù, thật thà. Nếu hắn là một kẻ không biết phấn đấu, không có chí cầu tiến thì ta cũng không dám đến nhờ Mộ Yên tiểu thư. Nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609472/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.