i đáng thương đó một chút mà thôi!
Bây giờ vừa nghe được những lời này, Giang Mộ Yên liền dịu sắc mặt, nhẹ giọng hỏi “Huyền công tử, những lời ngươi nói ta đều hiểu được. Như vậy lần này ngươi đến là hy vọng ta làm chuyện gì? Hoặc là nói ngươi nghĩ ta có thể giúp được cho ngươi chuyện gì?”
Bùi Huyền nghe Giang Mộ Yên nhu hòa nói như vậy, trong lòng lại kinh ngạc không thôi.
Hắn còn tưởng rằng phải tốn một phen công phu mới có thể vào được vấn đề, không ngờ Giang Mộ Yên lại dứt khoát nói vậy, khiến hắn thật sự khó có thể thích ứng với một Giang Mộ Yên thẳng thắn như vậy.
Bởi vì thoạt nhìn nàng thật sự không đủ sắc sảo, đây cũng không phải chuyện một nữ nhân thông minh sẽ làm.
Nàng hoàn toàn có thể vênh mặt, chậm rãi chờ hắn chủ động nói ra chuyện muốn nhờ, sau đó lại tiếp tục vênh mặt, mượn cái cớ này để bàn điều kiện với hắn, nếu không cũng phải trưng ra bộ dáng muốn hắn mang ơn mới đúng.
Dù sao trong nhà này, người với người bàn chuyện với nhau vẫn đều là như vậy.
Nhưng mà Giang Mộ Yên này hôm nay thật sự đã khiến hắn mở mang tầm mắt, những lời nói, hành động đã chuẩn bị hoàn toàn không cần dúng đến.
Nhất thời, Bùi Huyền lại không biết mở miệng nói sao.
Mà sự do dự của hắn trong mắt Giang Mộ Yên lại trở thành đang đắn đo xem xét những lời nàng nói là thật hay không, Giang Mộ Yên không khỏi thản nhiên cười.
“Huyền công tử, cứ nói ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609471/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.