Edit: Ring.
“Ta –”
“Vũ Khâm, ngươi sợ ta sao?”
Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng giật mình không nói gì của Bùi Vũ Khâm, không biết dũng khí đến từ đâu mà nàng đột nhiên bước nhanh lên phía trước, cách khoảng cách rất gần ngửa mặt nhìn hắn.
Bùi Vũ Khâm không trả lời, chỉ lắc lắc đầu.
Hắn chính là không sợ nên mới cảm thấy kỳ quái. Bởi vì phản ứng bình thường hẳn là nên sợ hãi, sau đó cứng người quay đầu chạy biến mới đúng. Dù sao trong thân thể biết đi, biết nói, biết suy nghĩ trước mắt đã thay đổi thành một linh hồn khác hắn hoàn toàn xa lạ.
Mượn xác hoàn hồn a, chuyện âm tà đến mức này, bất luận nhìn kiểu nào cũng thấy đây là một điềm xấu.
Nhưng hắn lại không sợ hãi, ngược lại, hắn còn cảm thấy tia sáng linh động cùng trong suốt trong đôi mắt đang ngước lên nhìn hắn này rất hấp dẫn, khiến đáy lòng hắn nhịn không được mà nổi lên tầng tầng gợn sóng.
So với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Yên nhi trước đây, hắn tất nhiên là càng thích ánh mắt ấm áp mang theo luyến mộ đang nhìn hắn này hơn.
Cho nên hắn lắc đầu, bởi vì không thể gật đúng không?
“Vậy ngươi cũng biết ta rất thích ngươi?” Giang Mộ Yên thấy hắn lắc đầu thì cũng đánh bạo mà bộc lộ tâm ý.
Lần này Bùi Vũ Khâm không chỉ giật mình sửng sốt mà còn không biết làm sao.
Vốn hắn không biết nàng thích hắn, nhưng từ ánh mắt hôm đó của nàng, còn có bức tranh hắn nhận được hôm nay, hắn mới xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609357/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.