Edit: Ring.
Giang Mộ Yên cảm giác được Bùi Vũ Khâm hiện tại hình như có chút tâm trạng, không khỏi lo lắng nói “Có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi, nếu ta có thể nói, tất nhiên sẽ không dấu giếm hay lừa gạt ngươi, có điều nếu ta không thể nói, cũng xin ngươi đừng ép ta.”
Đã lờ mờ đoán được hắn định hỏi gì, Giang Mộ Yên không thể không thủ sẵn đường lui cho mình.
Dù sao nếu nói với hắn nàng là người tương lai mượn xác hoàn hồn thì có thể dọa đến hắn không, trong lòng nàng thật sự không nắm chắc.
Người cổ đại này rất xem trọng, cũng vô cùng kiêng kị đối với vu cổ thuật và mấy chuyện ma quỷ.
Hơn nữa Bùi gia là nhà phú quý, không biết bản thân Bùi Vũ Khâm có kiêng kị gì ở phương diện này không, Giang Mộ Yên thật sự không dám mạo hiểm.
Đối với chuyện Bùi Vũ Khâm cuối cùng vẫn hoài nghi thân thế nàng, Giang Mộ Yên một chút cũng không ngoài ý muốn.
Bởi vì nàng nhớ đến khi ở Vị Vũ lâu lúc trước, Bùi Vũ Khâm đáng ra đã thấy chỗ không thích hợp của nàng, nhưng kết quả hắn lại không hoài nghi gì.
Nay đột nhiên hắn nghĩ thông, cảm thấy nàng khác thường mà đến hỏi, đây cũng là chuyện trong dự kiến của nàng, không xem như ngoài ý muốn.
Cho nên biểu tình lẫn thần thái của Giang Mộ Yên đều cực thản nhiên.
“Nếu Yên nhi đã nói vậy, ta đây cũng sẽ không lảng tránh nữa, con vẫn là Yên nhi trước đây sao?”
Lúc Bùi Vũ Khâm hỏi ra câu này, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609356/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.