Edit: Ring.
Giang Mộ Yên không cần nghĩ nhiều cùng biết chủ nhân đôi mắt này là ai “Vũ Khâm, là ngươi? Ngươi, ngươi sao lại ở trong này?”
Hai chữ ‘Vũ Khâm’ rõ ràng được gọi ra trong mơ màng kia khiến Bùi Vũ Khâm nhất thời hoàn toàn bị rung động.
(R: đừng hỏi ta, ta cũng k hiểu ‘rõ ràng trong mơ màng’ là cái khỉ gì đâu ==”).
Đã bao lâu rồi hắn chưa nghe có người dùng giọng điệu tự nhiên như vậy gọi tên mình?
Cho dù là năm đó, lúc Lục Tử Yên cùng hắn ân ái nhất, bất quá cũng chỉ thỉnh thoảng mất tự nhiên gọi hắn một tiếng ‘Vũ Khâm tướng công’ mà thôi!
Nhưng Giang Mộ Yên bệnh đến mơ màng không rõ trước mắt lại tự nhiên gọi tên hắn như vậy, tựa như giữa nàng và hắn không hề có khoảng cách tuổi tác hay bối phận mà chỉ như vợ chồng bình thường.
Điều này khiến hắn sao có thể không cảm thấy giật mình, không cảm thấy rung động?
“Yên nhi, con cảm thấy đỡ chưa?” Cố gắng bình ổn lại cảm giác rối loạn trong lòng, Bùi Vũ Khâm dùng giọng nói tự nhiên nhất hỏi ra điều hắn muốn biết.
Giang Mộ Yên chậm rãi trấn tỉnh đầu óc, chừng vài giây mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh. Thấy ánh đèn trong phòng, nàng lại tự hỏi mình lần này hôn mê đã ngủ bao lâu, không biết có ngủ qua sinh nhật Bùi Vũ Khâm rồi hay không.
Giang Mộ Yên không khỏi sốt ruột hỏi “Hiện tại là lúc nào rồi? Ta là nói, ta mê man đã bao lâu?”
“Yên nhi, làm sao vậy? Con đang sốt ruột cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phu-ki-hoang-thuong-tuong-cong/1609332/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.