Lúc Chu Phỉ khóc, lão hòa thượng cũng mặc kệ nàng, ông không khua mái chèo nữa nhưng thuyền nhỏ như mọc ra vây cá, vẫn băng băng đi trên mặt nước. Một con chim không biết từ đâu bay tới đậu trên mạn thuyền, nghiêng đầu đánh giá lão hòa thượng chốc lát, thấy ông không đáng sợ, nó bèn từ từ xù lông, thản nhiên duỗi cái mỏ dài tỉa tót bộ lông.
Không biết qua bao lâu, Chu Phỉ mới vén rèm thuyền bước ra, con chim kia thấy nàng thì bị kinh hãi lớn, kêu to một tiếng, phành phạch bay đi mất.
Lão hòa thượng không quay đầu lại, than thở:
– Đao phong lộ ra ngoài, xem như tiểu thành rồi.
Chu Phỉ đã lau khô nước mắt nhưng vành mắt vẫn đỏ, nhìn kiểu nào cũng chỉ là một thiếu nữ nho nhỏ chịu đủ uất ức, không biết lão hòa thượng và con chim tâm ý tương thông thế nào mà lại nhìn thấy nàng “đao phong lộ ra ngoài”.
Chu Phỉ dằn tâm trạng lại, hắng giọng, nghiêm mặt nói:
– Đa tạ đại sư.
Lời này nghe rất cộc lốc, không đầu đuôi gì cả, nhưng lão hòa thượng lại nở nụ cười hiểu rõ, khoát tay với nàng.
Con người cũng như động vật, đôi lúc có thể cảm nhận được sát cơ và tử vong vô hình vô tích, lúc người thân lâm chung, người khác nhìn vào mắt họ thường sẽ vô thức ngừng thở, gắng nghe rõ xem họ nói gì.
Đến khi người hấp hối nhắm mắt, hoàn toàn đoạn tuyệt trần duyên, những người khác sẽ bắt đầu bi thương khóc lớn, lòng tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225476/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.