Chu Phỉ nghe tiếng nước chợt mạnh chợt yếu róc rách bên tai xen lẫn tiếng một ông cụ già nua đang ngâm nga đứt quãng, cùng với tiếng mái chèo khua sóng nước.
Dường như ông đang hát bài hát của ngư dân, không biết ông dùng phương ngữ vùng nào mà Chu Phỉ nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất khoan thai.
Nàng tưởng mình vẫn đang trong mộng, nhưng liền sau đó, vài giọt nước lạnh băng vẩy lên mặt, Chu Phỉ chợt mở mắt. Theo đỉnh núi xa gần, dãy ngân hà vĩ đại xoay tròn ập vào mắt như lều của người du mục phủ xuống khắp đầu khắp mặt nàng.
Chu Phỉ gian nan chống mình dậy, tay chân tê rần không nghe theo sai khiến. Nàng vừa ngẩng đầu liền toát lên một cơn buồn nôn chóng mặt, trước mắt tối sầm, đành ngửa mặt ngã trở về, hồi lâu mới nhờ ánh sao để nhìn rõ chung quanh.
Hóa ra nàng đang ở trên một chiếc thuyền con, thuyền bồng bềnh trôi lững lờ trên dòng nước biếc, mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời sao lúc tan lúc hợp theo con sóng, tuy rất đẹp nhưng Chu Phỉ lại bị chao đảo váng đầu hoa mắt.
Nàng nhoài người trên mạn thuyền nôn ọe mấy lần, tiếc rằng bụng rỗng dán lưng nên không nôn được gì.
Chu Phỉ treo người trên mạn thuyền như chó chết chốc lát, bên tai vang ong ong, đầu óc trống rỗng, ký ức như đứt đoạn, nàng ù ù cạc cạc nghĩ: “Lúc nãy mình làm gì? Sao mình lại ở đây?”
Lúc này, có người lên tiếng:
– Tiểu cô nương, mạng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225475/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.