Ánh mắt hơi nghi ngờ của bà chủ đầu tiên nhìn Tạ Doãn.
Da mặt Tạ Doãn vốn dĩ đã “sâu không lường được”, sau khi hóa trang lại càng trầm ổn như núi, không chút dao động, mờ mịt nói:
- Người tới là chủ nợ của bà hay chủ nợ của ta?
Bà chủ nhìn chằm chằm hắn một lát, lập tức nhướng mày, đứng dậy.
- Chủ nợ của ai cũng như nhau.
Bà chủ cười lạnh:
- Đã đòi nợ tới chỗ ta rồi.
Nói xong, bà chủ xoay người rời đi, gấm vóc rộng rãi trên người tung bay, như ráng mây chiều đuổi theo trăng như hình với bóng, cả người bà như một tiên tử nghê thường vũ y, xinh đẹp tuyệt trần.
Tạ Doãn suy nghĩ chốc lát, vẫy tay với Chu Phỉ:
- Chúng ta cũng đi xem xem.
Chu Phỉ nhỏ giọng hỏi:
- Có phải là Bạch tiên sinh muốn bắt ngươi về không?
- Bắt ta?
Đầu mày Tạ Doãn khẽ nhướng, khóe mắt bị nếp nhăn giả dán hơi dao động, trên mặt hiện ra vẻ châm biếm và lạnh lùng trước giờ chưa từng có:
- Ta không phạm vương pháp, ông ta dựa vào đâu mà bắt ta? Dù đương kim ở đây cũng không dám nói với ta cái chữ “bắt” này.
Qua khỏi hoa viên là một tòa tiểu lâu, phía trước còn có một cái sân, không có đủ thứ hoa nên lộ vẻ rộng rãi hơn, hóa ra đây là nơi ở của gánh hát, một đám nữ tử trẻ tuổi đang luyện giọng trong sân, có người tập dãn cơ, có người tập duỗi chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225426/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.