Chu Phỉ nhờ vào Thanh Long chúa và sức mạnh dây mây,nhanh chóng lẩn vào rừng rậm, nàng quét mắt qua, chưa kịp tìm chỗ đặtchân thì đã bị một cánh tay kéo đi.
“Mặt tiền vương gia” mà Tạ Doãn vừa mới dùng làm bộ làm tịch sớm đã thành một miếng giẻ lau, hắn kéo cánh tay Chu Phỉ, sắc mặt khó coihiếm thấy, giống như có thể mắng sa sả bất cứ lúc nào.
Nhưng đáng tiếc, Tạ Doãn chỉ biết nói ba láp ba xàm chứ khôngbiết mắng người, nhịn hồi lâu mới ngớ ra là không nói được gì, bèn nóivới A Phỉ:
- Một mình cô chống lại Thanh Long chúa? Sao cô không lên trời luôn đi?
Chu Phỉ thầm nhủ: “Nếu không có một chưởng của người ta thì vớichút sức của ngươi, cùng lắm chỉ có thể kéo được một rổ hồng thôi, cònmuốn kéo ta lên à?”
Nhưng bây giờ tâm trạng nàng đang tốt, hiếm khi không thèm chấp nhặt với Tạ Doãn, chỉ chớp chớp mắt rất vô tội với hắn.
Võ học là con đường dài đằng đẵng, trải nghiệm đại sát tứ phương đều chỉ là truyền thuyết, chỉ cần có vô số tích góp nhỏ nhặt của bảnthân, cộng thêm duyên trời run rủi là có thể đạt được những thành tựunho nhỏ, mỗi khi tiến về trước thêm nửa bước là giống như bay qua mộttầng núi.
Phá Tuyết Đao đối với Chu Phỉ mà nói chẳng qua là trông bầu vẽgáo, ngày nào nằm mơ nàng cũng nhớ đi nhớ lại bài dạy có thể nói là qualoa của Lý Cẩn Dung, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, mông lung tựa nhưcách một lớp giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225413/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.