Mọi người yên tĩnh chốc lát, nhất thời không biết nên nói gì.
Chu Phỉ không nhịn được nhớ tới ánh mắt ban nãy Kỷ Vân Trầm nhìn mình, liền để tay lên ngực tự hỏi: “Nếu là mình, mình sẽ làm ra loạichuyện kích động như vậy sao?”
Vừa nghĩ là cảm thấy không thể____dù sao nàng cũng đánh không lại, hạ chiến thư thực là mất mặt.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng không khỏi thê lương, đành tự an ủimình: “Dù sao truyền nhân của Nam đao không phải mình mà là mẹ mình, mẹmình ngon hơn hắn nhiều là được.”
Nếu Lý Cẩn Dung biết nàng có suy nghĩ này, đoán là có thể mời nàng ăn một bữa roi da xào sườn.
Kỷ Vân Trầm không lên tiếng nhưng Ân Bái thì rất hăng, nói khoác không biết ngượng:
- Buồn cười, dù cha ta mang thương tích ứng chiến, vẫn có thể đánh ngươi bò càn ra đất!
Lời này vừa thốt, ai nấy đều mang vẻ mặt khó nói, ngay cả Ngô Sở Sở cũng nghe không nổi. Một đứa trẻ ranh to xác đứng lên đã sắp caobằng nóc phòng mà mở miệng là “cha ta thế này cha ta thế nọ”, quăng hếttiền đồ bản thân, lại còn quái đản không tự biết xấu hổ.
Chỉ có Chu Phỉ sợ hãi phát hiện suy nghĩ ban nãy trong lòng mình lại y hệt tên tiểu bạch kiểm này, bèn vội lấy người khác làm gương, imlặng cúi đầu tự kiểm điểm.
Kỷ Vân Trầm không tức giận, thản nhiên nói:
- Không sai, ta không phải đối thủ của Ân tiền bối… ta không phải là đối thủ của ông há chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225411/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.